DIỄM CHI - Trang 409

may mắn lắm rồi.

Khoảnh khắc được da tiếp da với đứa con bé bỏng khiến tôi quên luôn

nỗi đau của bản thân. Mừng tới mức nước mắt chảy ướt đầm lúc nào chẳng
hay.

Sức khỏe của mẹ khá yếu nên khi tôi sinh không thể có mặt, bù lại tôi có

chồng, có em gái và mọi người ở đây. Khôi vừa bế con gái vừa xót xa hỏi:

- Có đau lắm không em.

- Đau, của em nó nát bét làm sao mà không đau cho được.

Nghe tôi nói thế Khôi lại càng xót xa hơn, mấy ngày tôi nằm viện cũng

là những ngày anh thức trắng chăm sóc cho tôi. Dù ai nói gì anh cũng
không chịu về nhà nghỉ. Con bé ị anh một tay lau rửa, ngay đến việc vệ
sinh thay băng cho tôi cũng là anh làm. Dường như anh chẳng nề hà bất cứ
thứ gì vì anh bảo:

- Em đã vất vả để sinh cho anh một nàng công chúa thì mấy việc này với

anh có nhằm nhò gì.

Mẹ chồng tôi ở lại chăm cho tới khi con bé đầy tháng bà mới về, cứ ai

mách món gì tốt là bà lại hì hụi nấu cho con dâu. Bà chăm tới mức cân
nặng của tôi tăng chóng mặt, hai bầu sữa lúc nào cũng căng cứng phải vắt
bớt đi kẻo con ti lại sặc.

Làm lễ đầy tháng cho con bé xong mẹ con bà cháu cứ ôm nhau bịn rịn

khóc. Tôi rất muốn bà ở luôn đây cùng tôi nhưng lại không dám giữ. Bà về
còn ông, còn việc đồng áng. Mùa vụ sắp đến nên khi tôi có ý về quê bà lại
gàn:

- Không được, con cứ ở đây nghỉ cho khỏe hẳn đã, mẹ về làm mùa dọn

dẹp xong xuôi rồi mẹ đón hai mẹ con về đấy sau. Chứ giờ mẹ bận làm mùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.