DIỄM CỐT - Trang 166

lạnh nói: “Tử sỹ đâu có mùi vị như thế này! Sức mạnh này… ánh mắt
này… ngươi rõ ràng là…”

Kinh Ảnh bình thản nhìn Hàn Quang, tay phải dần ấn lên chuôi kiếm.

“Đủ rồi đấy!”

Đúng lúc này, một chiếc roi đỏ từ trên trời giáng xuống, quật vào giữa

hai người, cả hai cùng ngước mắt nhìn, thì thấy Hoa Diễm Cốt đang cầm
trên tay cây roi dài, chau mày nói: “Không có tội thì không được phạt, đại
sư huynh, huynh không thể vô cớ giết chết tử sỹ ngay trước mặt muội.”

Nghe vậy, trên khuôn mặt của Kinh Ảnh thoáng qua một nụ cười,

đoạn thân kiếm trắng như tuyết mới vừa hơi rút ra lại bị cậu ta ấn trở vào
trong bao.

“Nuôi giặc trong nhà!” Hàn Quang chỉ mũi kiếm về phía Kinh Ảnh,

cười lạnh mà bảo Hoa Diễm Cốt: “Hôm nay nếu bổn đại gia không giết
hắn, sớm muộn cũng có ngày muội bị hắn đẩy vào chỗ chết!”

“Muội chẳng phải còn có huynh hay sao!” Hoa Diễm Cốt buột miệng

nói, luồn một tay vào trong ống tay áo của Hàn Quang, rồi điềm nhiên móc
vào ngón tay cậu ta.

Hàn Quang ngây người.

Gang thép bách luyện cũng thua ngón tay mềm.

Từ xưa tới nay, tơ hồng giấu ngón tay, thường khơi dậy nơi yếu mềm

nhất trong trái tim con người.

Dẫu cậu ta sát phạt quyết đoán, máu nhuộm sa trường, cũng không

vượt qua nổi cử chỉ níu ngón út của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.