DIỄM CỐT - Trang 182

“Vậy muội… muội làm rớt túi tiền xuống đất, huynh cứ coi như nhặt

được…” Hoa Diễm Cốt đã bắt đầu gạt mình gạt người.

“… Chủ ý này cũng được đấy, vậy muội hãy ném đi.” Hàn Quang

cũng không nghĩ ra cách nào khác, nghe xong ý kiến thì chau mày hồi lâu,
cuối cùng chỉ đành cùng nàng gạt mình gạt người.

“Một ngàn lượng!”

Đúng lúc ấy thì một thanh âm sang sảng vang lên.

Hàn Quang và Hoa Diễm Cốt cùng ngước đầu nhìn, chỉ thấy một nam

tử tướng mạo tuấn tú tựa chim hạc đứng giữa bầy gà, cặp mắt sáng rực nhìn
Yên Chi trên đài cao.

Yên Chi như đóa hoa nở trái mùa, đứng cô độc trên đài cao, tựa như

một nhành mai có thể bị phong ba bão táp thổi rơi bất cứ lúc nào.

Mãi cho tới khi nam tử ất cất bước đi lên đài, cởi chiếc áo bào lông

cáo ra, cẩn thận khoác lên người nàng ta, như thể một ngọn núi nhỏ nguy
nga nhô lên khỏi mặt đất, che chở nàng khỏi phong ba bão táp, trả lại cho
nàng ta bầu trời trong xanh.

“Hoa nở vào xuân nên ngắt sớm, đừng để mai sau ngắt nhánh tàn*…”

Bên cạnh, giọng tú bà lanh lảnh ra giá cho Yên Chi: “Một ngàn lượng, đêm
nay, Yên Chi cô nương sẽ thuộc về vị đại nhân này.” (*: là hai câu thơ trong
bài Kim lũ y của Đỗ Thu Nương.)

“Hoa nở vào xuân nên ngắt sớm, đừng để mai sau ngắt nhánh tàn…”

Nam tử tuấn tú lẩm nhẩm câu thơ này, rồi điềm nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng
buộc áo bào lông cáo cho Yên Chi, giọng nói êm dịu như dòng suối: “Tiểu
tướng là Tạ Thư Hiền, chỉ nhặt hoa rơi không nỡ hái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.