DIỄM CỐT - Trang 195

Vào sinh ra tử, máu nhuộm sơn hà, cuối cùng chẳng qua chỉ làm lợi

cho hạng người này.

Giờ khắc ấy, nhiệt huyết trong người Tạ Thư Hiền bỗng chốc nguội

lạnh.

Mãi tới khi một thanh âm át đi tiếng huyên náo của đám đông, vang

lên trong lễ hội chọn mỹ nhân, song lại mang tới nhiều hơn những tiếng
cười nhạo.

“Bốn lượng!”

Tạ Thư Hiền ngước đầu nhìn nữ tử đang đứng trên đài cao.

Nàng ta mang vẻ đẹp cô độc, như thể hoa mai nở trái mùa.

“Chẳng muốn giành xuân, cỏ hoa ganh sắc. Tan nát thành bùn rồi hóa

bụi, mà hương vẫn như xưa.” (*)

(*) Trích trong bài từ Bốc toàn tử -Mai của tác giả Lục Du thời Nam

Tống.

Ngắm dung nhan sầu muộn như nhìn thấu nhân thế của nàng ta, Tạ

Thư Hiền bất chợt nảy sinh nỗi đồng cảm, đến khi định thần lại, người đã ở
trên đài cao, dang rộng tấm áo bào lông cáo tựa như tuyết trắng tung bay,
nhẹ nhàng choàng lên vai nàng.

Chàng ta mỉm cười nói với nàng: “Tiểu tướng là Tạ Thư Hiền, chỉ

nhặt hoa rơi không nỡ hái”.

Ngàn lượng bạc bẩn, cuối cùng đã được chàng ta chất hết cả dưới chân

Yên Chi, trở thành đá lót đường đẹp mắt cho nàng ta.

Chàng ta dịu dàng dìu tay Yên Chi, bế nàng ta lên thật cao. Chẳng ngờ

về sau lại bị kẻ xấu hạ độc thủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.