DIỄM CỐT - Trang 231

Sau đó, bọn họ phá tung cửa lớn của Đông cung.

Nụ cười của Hàn Quang cũng ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy.

Đêm tối ở Đông cung lạnh lẽo thê lương, không cung nhân nào thèm

lấy lòng tân đế đã mất đi quyền thế. Cung nhân do Phượng Huyết Ca phái
đến cũng không coi Sở Tử Phục ra gì. Cứ hễ tối đến, kẻ thì ngủ, kẻ thì đánh
bạc, người nào người nấy đều cười mà nói: mười năm nữa, Sở Tử Phục có
chết trong cung cũng không ai biết, cũng chẳng ai dòm ngó. Bởi vì khi ấy,
từ quyền thần tới bách tính đều biết nước Sở đã đổi sang họ Phượng...

Đế vương trẻ tuổi được lão thái giám dìu bên cạnh, yên lặng đứng yên

tại chỗ, thanh y đơn giản, mặt mày tuấn tú, lúc nở nụ cười như thể một
vâng thái dương chiếu toả ánh sáng ấm áp.

“Hàn Quang, đã lâu không gặp”, Tân đế cười nói.

Sắc mặt của Hàn Quang không lấy gì làm thiện ý, ánh mắt đang nhìn

tân đế bèn lướt xuống thi thể dưới đất.

Viền cổ lông thú đen, mặt nạ che nửa khuôn mặt, ngay tới vết thương

trên vai phải cũng không chút khác biệt, đó chinh là Vân Tà vừa bỏ chạy
vào trong Đông cung. Nhưng nay, hai mắt hắn trợn to, một thanh trường
kiếm cắm trước ngực, thân kiếm sáng trong như dòng nước, trên cán kiếm
có hình một con rồng ngọc. Đây chính là danh kiếm gia truyền của hoàng
tộc họ Sở - Thuỷ Long Ngâm.

“Kẻ này ban đêm xông vào hoàng cung, tay cầm hung khí, nghĩ rằng

hắn ta ắt hẳn là thích khách, quả nhân đã ra tay diệt bỏ”, Sở Tử Phục rút
thanh Thuỷ Long Ngâm ra, trở tay nâng kiếm, mỉm cười nói với Hàn
Quang: “Chỉ mong Hàn huynh chuyển lời tới Quốc sư rằng, quan thần lâu
năm trong triều vẫn còn đó, người hết lòng vì quân vương vẫn chưa chết
hết. Nếu như lúc này quả nhân mất mạng trong cung, e rằng Quốc sư sẽ
khó lòng xử trí...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.