DIỄM CỐT - Trang 271

Năm mười lăm tuổi, là năm hai tỷ muội họ đến tuổi thành hôn.

Nam Chiếu vương hạ chỉ, để muội muội thay thế thân phận của nàng

ta gả vào điện thầy tế.

Còn nàng ta lại phải thay thế muội muội đến nước Sở cầu thân.

Vãn Vãn cười lạnh, nàng ta sao mà chịu được mối hận này? Nàng ta

hất bàn, chất vẫn ngay tại chỗ. Còn Nam Chiếu vương lại che chở cho muội
muội đang lộ vẻ mặt sợ hãi, lên giọng mà nói: “Muội muội con bao năm
nay đã chịu nhiều cực khổ ở bên ngoài, còn con từ nhỏ đã được hưởng vinh
hoa phú quý, nay không thể san sẻ chút ít cho nó sao?”.

Mẫu thân cũng khóc lóc mà khuyên nhủ: “Vãn Vãn, con quanh năm

chinh chiến ở bên ngoài, đi qua cửa nhà cũng không ghé vào. Mấy năm nay
đều là muội muội của con ở bên cạnh ta và phụ thân con. Nó không như
con, yếu đuối lại hay khóc, nghe nói hoàng đế người Hán có rất nhiều thê
tử, lòng dạ ai cũng như ong vàng giấu cham ở đuôi. Nếu muội muội con tới
đó, chắc chắn sẽ không còn đường trở về, nó không được thông minh, lanh
lợi như con…”.

Thông minh, lanh lợi thì đáng phải chịu cái tội này sao? Khi ấy cặp

mắt của Vãn Vãn rớm đỏ. Nàng ta giỏi chinh chiến là vì ai? Nàng ta chưa
từng khóc trước mặt người khác, có nghĩa là trái tim của nàng ta là sắt đá,
không biết đau đớn, cũng không biết ta nát hay sao?

Vậy mà người muội muội kia còn chưa cảm thấy đủ, cuối cùng còn sát

muối lên vết thương lòng của nàng ta.

Nó từ sau lưng phụ mẫu chui ra, run rẩy thò một cánh tay ra, trong

lòng bàn tay là một lá bùa lớn, lẩy bẩy bảo Vãn Vãn: “Hơn nữa muội biết
bùa thuật, còn tỷ thì không… lúc sư phụ tặng thứ này cho muội, người còn
nói người thích một cô nương xứng với người hơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.