DIỄM CỐT - Trang 291

Vậy nên hai người thường hay đánh nhau, Hàn Quang luôn thắng, Sở

Tử Phục toàn thua, còn Hoa Diễm Cốt thì lần nào cũng khóc.

Ba người họ cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên, nếu nói không có chút

tình cảm gì cũng không đúng. Nhưng thứ tình cảm này lại không như
những thanh mai trúc mã bình thường, bởi vì nội tình có quá nhiều điều
phức tạp. Hôm nay tuy đã là quá khứ, song mỗi khi nghe nói một trong ba
bọn họ xảy ra chuyện, thì hai người còn lại sẽ túm lại với nhau, nhắc tới đối
phương.

“Ừm hừm, hay là chúng ta đi thăm hắn”, Hoa Diễm Cốt nói.

“Muốn đi muội tự đi”, Hàn Quang quay đầu đi: “Ta và hắn, có chết

cũng không qua lại, ngày nào đó hắn sắp chết, ta mới đi dọn xác giúp hắn”.

Hoa Diễm Cốt ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói: “Vậy muội đi gặp hắn, còn

huynh đi gặp dân nữ được đồn đại kia. Đối phương lai lịch không rõ ràng,
hành sự kỳ quặc, không chừng lại là nội ứng do tông môn phái đến. Huynh
đi dò la tin tức về nữ tử ấy, biết đâu lại được một số chuyện không ngờ tới”.

“Hừ, tra khảo phạm nhân là thiên chức của bổn đại gia, yên tâm giao

cho ta đi”, Hàn Quang đồng ý ngay.

“Hãy mang theo chút lễ vật”, Hoa Diễm Cốt nói: “Sắp đến tiết xuân

rồi”.

“Còn muốn bổn đại gia tặng lễ vật?”, Hàn Quang nổi giận đùng đùng,

thò tay ra ngoài cửa sổ, nắm một vốc tuyết, vò thành cục ném lên mặt bàn:
“Tặng thứ này đi”.

Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.