DIỄM CỐT - Trang 293

Hoa Diễm Cốt đã tặng hắn một bộ ấm chén bằng sứ trắng. Tuy không phải
danh phẩm, nhưng nước men trắng hơn tuyết, vô cùng tinh xảo. Mà trên
hộp lễ vật đề tên hai người, một là nàng, hai là đại sư huynh, xem như lễ
vật này của hai người chọn cho hắn.

“Khách hiếm à!”

Trong thư phòng, Sở Tử Phục gác bút, ngước đầu lên, cười mà nói với

hai người: “Trẫm còn tưởng với giao tình của chúng ta, Chỉ huy sứ đại nhân
của Cẩm y vệ cùng lắm cũng chỉ tặng ta một quả cầu tuyết thôi chứ”.

“Ngươi cho rằng ai cũng nhỏ mọn như ngươi sao?”, Hàn Quang khó

chịu nói: “Bổn đại gia không làm chuyện mất mặt như thế!”.

Hoa Diễm Cốt nghe vậy thì bĩu môi, đứng cạnh Hàn Quang lặng thinh

không nói.

“Vậy sao?”, Sở Tử Phục rõ ràng là không tin, có điều hắn cũng không

muốn quá so đo tính toán trong chuyện này, bèn sai cung nhân dọn chỗ cho
hai người, sau đó hờ hững hỏi: “Không có việc gì thì không tới Tam Bảo,
hôm nay các ngươi từ xa tới đây tìm trẫm, chắc không phải chỉ để tặng lễ
vật cho trẫm chứ”.

“Không có việc gì thì không thể đến thăm huynh được hay sao?” Nói

ra những lời này, Hoa Diễm Cốt lại cảm thấy chột dạ. Với thân phận của họ
hiện giờ, nhất cử nhất động đều bị vô số kẻ dòm ngó, mỗi một câu nói đều
bị vô số kẻ đoán mò ẩn ý. Vậy nên, để tốt cho mình, và cũng để tốt cho đối
phương, tuyệt đối không tồn tại cái gì mà không có chuyện cũng tới thăm
nhau.

Không cùng chí hướng thì khó có thể cùng nhau mưu sự. Ba người

mỗi kẻ một lối đi riêng, có lẽ ngay cả việc gặp nhau trò chuyện cũng trở
nên xa xỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.