DIỄM CỐT - Trang 306

động để bọn họ sáng tỏ một chuyện thôi”.

“Người không cần nói ra đâu”, khóe môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật, trực

giác mách bảo nàng đó chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

“Ái đồ, con là nữ nhân duy nhất trong cuộc đời vi sư”, Phượng Huyết

Ca nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, giọng nói trầm khàn, như đang tự
nhủ với chính mình vậy: “Tuy trong mắt con, sư phụ chỉ là một lão già nhìn
không lọt mắt, nhưng trong lòng vi sư, con lại là bảo vật quý giá hơn tất cả.
Cho nên khi ở bên con, trong mắt vi sư chỉ trông thấy con, không thấy
những nữ nhân khác...”.

“Phịch” một tiếng. Đầu rồng đập lên bàn của Phượng Huyết Ca.

Không gian bỗng im phăng phắc, nam tử đội đầu rồng ấy nhìn Phượng

Huyết Ca trừng trừng, rồi mới nhấc chân nhảy xuống khỏi bàn, trở về đội
ngũ múa rồng.

“Là ai vậy nhỉ?”, Hoa Diễm Cốt cảm tạ nam tử đội đầu rồng đã giải

vây giúp nàng.

Đầu rồng cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhảy càng sung sức, thỉnh

thoảng còn triển khai khinh công bất phàm, khiến cho đội hình phía sau
loạn xạ như gà bay chó nhảy, lúc thì vẹo cổ, khi thì rớt đuôi, một mình độc
chiếm phong quang. Mỗi một động tác, mỗi một tấc xương thịt đều như
muốn chào mời Hoa Diễm Cốt: Hãy nhìn ta, nhìn ta, mau nhìn ta.

“Ồ! Là đại sư huynh của con đó”, Phượng Huyết Ca cười mà như

không, nâng chén về phía đầu rồng.

Rượu trong miệng Hoa Diễm Cốt phun hết ra ngoài.

Quần thần náo nhiệt tới tận đêm khuya mới tiệc tàn người tan. Còn ba

sư đồ họ lại tránh chốn đông người, tụ họp ở trong ngự thư phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.