DIỄM CỐT - Trang 307

“Của sư phụ đây”, Hàn Quang mặt tái xanh ném con mèo tam thể lên

bàn: “Lễ vật năm nay!”.

Hoa Diễm Cốt tỏ vẻ cổ quái nhìn cậu ta, lễ vật năm nay không phải là

bánh hoa quế do hai người bọn họ cùng làm hay sao. Lúc nhỏ bữa no bữa
đói, nếu Tết đến mà được ăn một miếng bánh hoa quế, thì hai người họ vui
sướng cả năm. Bây giờ tuy không lo cái ăn cái mặc, nhưng thói quen ăn
bánh hoa quế ấy thì vẫn không thể thiếu. Nếu Tết đến không ăn được một
miếng. thì cả năm đó sẽ cảm thấy như thiếu thứ gì.

Chỉ là năm ngoái do sư phụ và đại sư huynh cùng làm, hai năm trước

do Hoa Diễm Cốt và sư phụ cùng làm. Cho nên dù cùng một miếng bánh
hoa quế, nhưng mùi vị lại có sự khác biệt.

“Nhìn gì mà nhìn?”, Hàn Quang vẫn mặc y phục múa rồng, trừng mắt

dữ tợn nhìn Hoa Diễm Cốt, sau đó quay đầu đi, giận dữ nói: “Sư phụ tính
cách xấu xa như vậy, tặng cho con mèo ăn vụng đã là tốt lắm rồi, còn tặng
bánh hoa quế gì chứ!”.

“Hà hà, vị chua nặng quá1...”, Phượng Huyết Ca cười híp mắt, dựa

người trên chiếc ghế gỗ hoa lê, lười nhác chỉ tay vào cằm con mèo tam thể,
vuốt ve nó.

1 Theo cách nói của người Trung Quốc, “ăn giấm chua” ý muốn nói là

đang ghen.

“Bổn đại gia… đâu có… vị chua cái nỗi gì chứ”, Hàn Quang đấm hai

tay lên mặt bàn.

“Meo meo…”, mèo con giật mình nhảy dựng lên, móng vuốt cào lên

má trái của Phượng Huyết Ca, để lại ba vệt máu.

Hoa Diễm Cốt kinh hãi hét lên một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.