DIỄM CỐT - Trang 312

hôn, đôi mắt sáng ngời như ánh lửa, rạo rực nhìn nàng ta.

“Ta, ta…” Trong lòng Vãn Vãn rối bời, bóng hình của Chủ tế đại nhân

lại vụt hiện lên trong đầu nàng ta, tấm áo bào đen tuyền khoác trên bờ vai
rộng, tựa như màn đêm u ám phủ khắp vai người, từ xa nhìn lại, cảm giác
nghẹt thở. Nhưng khi rời xa người, lòng lại đau như bị dao cứa.

Vãn Vãn trên chiến trường oai phong lẫm liệt là vậy, nhưng trên tình

trường lại chỉ toàn gặp thất bại. Nàng ta có thể phán đoán được phương
hướng hành động của thiên binh vạn mã, nhưng lại không nhìn thấu được
lòng người. Nàng ta biết làm thế nào để công phá thành trì, nhưng lại
không biết phải làm sao để giành được trái tim của người mình thích. Cứ
tưởng chỉ cần đem ra chân tình thì đối phương sẽ đáp lại lòng mình. Vậy
mà khi nàng ta đã đánh đổi hết những gì mình có, kết cục vẫn phải một
mình lẻ bóng, chẳng nhận lại được thứ gì.

Trong phút chốc ngẩn người, hoàng đế trẻ tuổi trước mặt đột nhiên

dang tay ôm nàng ta vào lòng: “Trẫm… không có người thân, cũng không
có bằng hữu. Thiên hạ rộng lớn, song lại không có thứ gì thực sự thuộc về
trẫm”.

Hơi ấm cơ thể hòa vào nhau, tiếng thì thầm bên tai. Vẻ mặt của Sở Tử

Phục chất chứa nỗi cô đơn: “Thứ thuộc về trẫm, cũng chỉ có thứ đang nắm
giữ trong tay ở thời khắc này”.

Mi mắt Vãn Vãn khẽ run, nắm tay siết chặt dần buông lỏng. Nàng ta

yếu đuối dựa lên vai trái đối phương, nước mắt ấm nóng thấm ướt áo bào
đỏ của đối phương.

Muốn được trân trọng, muốn không bị quên lãng, cho dù nàng ta hô

mưa gọi gió thế nào trên chiến trường, thì nàng ta cũng vẫn chỉ là một tiểu
cô nương mười lăm tuổi mà thôi. Tuy kiên cường rũ bỏ quá khứ, nhưng vẫn
không kìm được lòng mình mà nhớ về nó. Nhưng quá khứ còn có gì đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.