DIỄM CỐT - Trang 349

“Chết vào lúc này, ngươi còn xứng với liệt tổ liệt tông, mà cũng vẹn

toàn được thanh danh của mình”, Vân Tà cười nói: “Nếu đợi thêm mấy
chục năm nữa, phải trơ mắt nhìn con của Phượng Huyết Ca kế thừa hoàng
vị, khi ấy ngươi vẫn còn mặt mũi đi gặp tổ tiên trong tông miếu hay sao?”.

“Còn nếu chết vào lúc này, không những khiến Phượng Huyết Ca

mang tiếng xấu, mà còn dấy lên được lòng bất mãn của những lão thần
trung thành với Sở thất”, Sở Tử Phục cười khổ nói: “Trẫm chỉ không hiểu,
ngươi đã về phe của Phượng Huyết Ca, sao còn nói những lời này với
trẫm? Một kẻ nham hiểm như ngươi, không thể nào lại làm chuyện không
mưu đồ, dồn trẫm vào chỗ chết… Ngươi được lợi ở chỗ nào?”.

Vân Tà khẽ mỉm cười, ngả người kề miệng bên tai Sở Tử Phục.

Sở Tử Phục nghe được lời hắn nói, hơi sững người, rồi bỗng ha ha

cười lớn một cách cuồng dại.

Còn Vân Tà chỉ đứng thẳng người, cười tít mắt nhìn hắn.

“Hay lắm!”, Tiểu hoàng thượng đột nhiên ngước đầu lên. Đôi mắt vốn

nhuốm vẻ tuyệt vọng chợt lóe sáng. Hắn nói: “Trẫm sẽ đi trước một bước,
xuống địa phủ chờ đợi… chờ ngươi đưa ba sư đồ chúng xuống dưới đó phò
tá trẫm!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.