DIỄM CỐT - Trang 6

Nàng mở dù, chiếc dù làm bằng giấy dầu, mực đen nhòe nhoẹt, song

ngư đen tựa như đang nghịch nước. Tay cầm dù song ngư, Hoa Diễm Cốt
trả tiền rồi cất gọn chiếc tráp đồng vừa mua, quay người trở về nhà.

Hồng Dược đường mà nàng mở nằm ngay bên bờ Trầm Nương, có

điều bên sông này lại không phải nơi tốt đẹp gì. Có lẽ vì câu chuyện của
Thập Nương Tử trước kia mà những nữ tử tự cho rằng thân mình mang nỗi
oan khuất đều thích đến bến này tự vẫn. Song trong số mười người tới đây,
có tới chín người là gào thét, những mong phu quân hay tình nhân tới nhận
lỗi.

Chỉ có điều, vị ngày hôm nay dường như là thực sự muốn nhảy sông

tự vẫn.

Hoa Diễm Cốt đứng bên bờ sông quan sát một hồi, rồi cười nhạt bước

lại gần, đưa chiếc dù trong tay về phía nữ tử mặc bạch y, quét ánh mắt thăm
dò trên khuôn mặt thanh tú của đối phương.

“Nếu muốn nhảy sông tự vẫn, nơi này không phải là chỗ lý tưởng.

Mấy năm nay, do có quá nhiều cô nương nhảy sông nên đám thuyền gia đã
mai phục sẵn trong những bụi lau. Chỉ cần cô nương nhảy xuống là họ lập
tức đến vớt, vớt xong rồi thì đặt cô nương lên thuyền, chờ nhà chồng hoặc
người thân thích của cô nương tới chuộc. Tiểu muội ta khuyên cô nương
một câu, chớ có học theo Thập Nương Tử kia, nàng ta đã là một truyền
thuyết, còn bây giờ nếu ai nhảy sông tự vẫn thì kẻ đó sẽ trở thành câu
chuyện thú vị trong trấn vào sáng hôm sau.

Bạch y nữ tử đoan trang, thanh tú, mình ướt lướt thướt, dáng vẻ ai oán,

nghe được những lời của Hoa Diễm Cốt, nét mặt lạnh nhạt, thản nhiên, mãi
hồi lâu mới từ từ quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Những lời này…là thực ư?”

Hoa Diễm Cốt không lên tiếng đáp lời, chỉ tay về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.