DIỄM CỐT - Trang 89

“Mời ông chủ Cố nhắm mắt lại”, Hoa Diễm CỐt nói.

Cố Triều Huy là một hảo thương, nhưng nếu muốn nàng cho hắn một

cách xưng hô, thì đó chỉ có thể là “ông chủ” mà thôi.

Nghe lời nàng nói, Cố Triều Huy nhắm mắt mỉm cười, trong lòng

đang vẽ ra bức họa ly kỳ tuyệt mỹ. Ví như Hoa Diễm Cốt cẩn trọng lấy
ngọc bội bất ly thân ra, hay là vẻ mặt thẹn thùng khi lây ra vật luôn mang
theo bên mình. Không, không, không với vẻ đẹp lạnh lùng bất phàm của
nàng, thì nhất định sẽ vung kiếm chém đứt một đoạn tóc làm vật trao tình.

“Được rồi”, Hoa Diễm Cốt cất tiếng nói.

Cố Triều Huy vội vàng mở mắt, nhưng chỉ thấy nàng vỗ vỗ vào chiếc

hộp ngọc trên bàn, nở nụ cười, nói với hắn: “Vật ấy nằm ở đây, trong tim
ta, ông chủ Cố cũng giống như nó vậy. À, lần này tiểu nữ tới đây kỳ thực là
muốn thăm cố nhân Tô Mạc Sầu, nhân tiện muốn nàng ta dẫn tới gặp Triệu
phu nhân. Nếu ông chủ Cố đã ở đây, vậy thì mời ông chủ Cố làm chủ cho”.

“Được, được!”

Cặp mắt và con tim của Cố Triều Huy giờ đây điều hướng về chiếc

hộp ngọc kia. Huống chi trong lòng hắn đã cho rằng sủng thiếp chẳng qua
là muốn nói vài lời với phu nhân của mình, có gì mà không được? Vây là
hắn bèn căn dặn Liên Liên rời khỏi bàn tiệc, đưa Hoa Diễm Cốt đến phòng
của nàng ta mà nói chuyện.

Chờ hai người rời khỏi, hắn mới vội đứng dậy đi đến bên bàn của Hoa

Diễm Cốt, ôm lấy chiếc hộp ngọc rồi từ từ mở ra… Hạt đông châu vô giá
vẫn nằm yên trong đó, ngụ ý vật quy nguyên chủ.

Và cạnh hạt đông châu còn đặt một quan tiền đang bốc ra mùi hôi thối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.