ĐIỂM KHỞI ĐẦU HẠNH PHÚC (NGOẠI TRUYỆN TÌNH YÊU ĐAU DẠ DÀY) - Trang 46

Tiêu Phàm gật đầu: "Anh chẳng coi đó là trường cũ của mình đâu, nội

quy quá khắc nghiệt, hễ nghĩ đến lại thấy căm hận vô cùng".

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Phàm, Vệ Đằng cười phá lên. Cười

thỏa thích rồi mới nghiêm mặt nói: "Em muốn đến đó xem sao. Em đoán
hồi trung học anh lúc nào cũng đơn độc một mình phải không? Một mình
co ro trong góc ăn cơm, đáng thương quá, ôi... Chắc anh tự cho rằng mình
không có bạn bè gì, thật ra có lẽ rất nhiều người đang âm thầm quan sát anh
đây... Bởi vì phong cách của anh làm người khác không thể không chú ý
đến. Với lại bộ dạng lạnh lùng của anh chắc khiến nhiều người không thích,
nên họ mới không dám tiếp cận anh nhỉ? Cứ như núi băng vậy đó".

Tiêu Phàm cau mày: "Em ồn quá". 

Vệ Đằng cười cười ghé sát mặt lại gần anh, hôn Tiêu Phàm một cái

thật mạnh, "Thật ngại quá đi, hình như em đã độc chiếm anh rồi".

Tiêu Phàm vuốt ve mái tóc cậu, bắt đầu nổ máy.

Thị trấn nhỏ có quá nhiều thay đổi, chỉ mấy năm không về, hàng cây

ven đường đã um tùm, cây này dính sát cây kia, cành lá đan xen vào nhau.

"Anh nhớ trong trường có hai cây đa rất to, mùa hè nhiều người hay

ngồi dưới bóng cây hóng mát, không biết hai cây đó bây giờ có còn không
nữa." Hồi tưởng lại chuyện cũ, khóe môi Tiêu Phàm khẽ cong lên.

Bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè, trong trường không có người, Tiêu

Phàm dắt Vệ Đằng đi trong sân trường rộng thênh thang, giới thiệu với cậu
về kiến trúc ngôi trường.

Khi đi đến vườn hoa, đột nhiên Tiêu Phàm hỏi: "Cây đâu rồi?".

Nhìn đôi lông mày nhăn lại rất đỗi băn khoăn của Tiêu Phàm, Vệ

Đằng bỗng thấy có chút đáng yêu, vì thế không nhịn được đến gần hôn anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.