DIỄM QUỶ - Trang 189

tin ta. Giữa ngươi và ta đã tới tình trạng uy hiếp lẫn nhau rồi, hồi tưởng lại
những năm tháng xưa ở lãnh cung, thật mỉa mai thay.

Lúc này đây, ta định tự mình chọn. Con bướm xanh biếc dừng lại ở trên

chén rượu bên trái, ta vươn tay, nhấc lên cái chén bên phải, dịch thể trong
suốt phản chiếu đôi mắt của ta. Con bướm kịch liệt phe phẩy cánh, liên tục
bay lượn vòng quanh tay ta.

“Ngươi chọn xong rồi?” Sắc mặt lão thần tiên còn khẩn trương hơn cả

ta, như thể người phải uống chén rượu này là ông ta vậy.

Ta nghiêng đầu nhìn ông, ông vuốt ve lông mày một cách mất tự nhiên

“Ngươi có thể chọn lại lần nữa.”

Ông nói “Đó là chủ thượng của ngươi.”

Ông đang nhắc nhở ta, Tắc Hân lâm nguy một sớm một chiều. Lúc này

đây nếu không thể uống giải dược, tất cả những việc làm lúc trước sẽ là
kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Ta nợ người khác rất nhiều, chỉ có mình hắn là ta chưa từng nợ gì.”

Ngôi vị hoàng đế của hắn có phân nửa là công lao của ta, ta vì hắn an bang
trị quốc đả lý triều chính, trong mười chuyện dù có đến chín chuyện là sai,
chung quy vẫn có một việc đúng, ta vững tin. Làm quan tạo phúc cho vạn
dân cũng từng là lý tưởng ấu trí nhưng không thể bàn cãi của ta.

Vị đạo của rượu độc cũng không có gì đặc biệt, như dao nhỏ thiêu đốt từ

đầu lưỡi tới đáy lòng. Ta áp chặt vào mặt đất muốn làm tan tuyết đọng dưới
thân, ánh dương quang đâm vào mắt đau đớn. Ta nghe được tiếng thở hồng
hộc của mình, xuyên thấu qua kẽ ngón tay mơ hồ thấy một đôi mắt mặc
sắc. Ta biết đó là ảo giác. Hóa ra lúc lâm chung, người ta muốn gặp nhất
vẫn là ngươi, Sở Tắc Quân. Ta không cứu được Tắc Hân của ngươi, lúc ở
thiên lao ta đã bắt đầu dự định như thế, lần nào cũng làm theo mong muốn
của ngươi, trò chơi sẽ mất hồi hộp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.