DIỄM QUỶ - Trang 216

lại không nghe được rõ ràng. Dưới sự thúc dục của chú văn âm tiết cổ quái,
đỉnh sừng từ từ tràn ra khói xanh, mỏng manh tới mức đảo mắt một cái đã
tiêu tán không thấy tăm hơi. Môi ả khẽ nhúc nhích, tựa hồ cũng thấy kinh
ngạc, đem sừng đặt dưới mũi Tang Mạch, làn khói yếu ớt trỗi dậy, Tang
Mạch hấp thu hết.

“Hóa ra thực sự là như vậy…” Nhìn tình cảnh trước mắt, Liễu Loạn

không ngừng gật đầu, trong ngôn ngữ không kiềm hãm được sự vui sướng.

Khói xanh dấy lên từ trong sừng kỳ lân hết sợi này nối tiếp sợi khác, ả

tựa như trút được gánh nặng, bên khóe mắt hiện ra chút ẩm ướt “Ta rốt
cuộc cũng chờ tới ngày này.”

“Người ngươi muốn cứu là ai?” Trong phòng yên lặng không tiếng

động, Không Hoa mở miệng hỏi.

“Người qua đường.” Đau khổ chờ đợi trăm năm, phí hết tâm cơ, hao hết

tâm huyết, vốn tưởng rằng nên là ả không bỏ được, nhưng ả lại nói ra ba
chữ ‘người qua đường’, thần sắc mệt mỏi, “Hắn là một người tu đạo.”, mà
lúc ả mới gặp hắn, thì đã là một cô hồn dã quỷ. Hai bên không giống nhau,
không thể cùng nhau. Chỉ một lời cũng chưa từng nói với nhau quá nửa
câu, rốt cuộc chỉ có thể là người qua đường vội vã lướt qua nhau.

“Lúc hắn tỉnh lại, ngươi có thể hỏi hắn, có còn nhớ rõ lão thần tiên và

con bướm xanh năm xưa không.” Hóa ra trong chốn u minh tất cả đều do
định số, cơ duyên xảo hợp, kết quả là, đều là cố nhân.

Người tu đạo một lòng cầu thần tiên, tất cả trên thế gian đều có thể vứt

bỏ, chỉ duy nhất tham vọng thành tiên là không vứt bỏ được. Quá cố chấp,
từ chính đạo thanh giới khổ tu chuyển thành bàng môn tà đào cố lộng
huyền hư, tiên không ra tiên, người không ra người, quỷ không ra quỷ, rốt
cuộc tẩu hỏa nhập ma.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.