cùng chỉ còn cách mở miệng xin khoan dung “Nếu ngươi thả ta, tương lai
tất có trọng đáp.”
Người thợ săn cả đời bần hàn, biết được thỏ này không phải phàm vật,
lại nghĩ tới dân gian có lời đồn về tiên quái, không khỏi sinh lòng tham.
Nên đòi cái gì của thần tiên thì tốt đây? Đầy nhà vàng bạc? Vợ đẹp con
khôn? Trường sinh bất lão? Trên đời ai là người ngồi hưởng phú quý lại có
quyền thế kinh thiên?
Hoàng đế!
Thiên đế không ngờ một thợ săn bình thường lại có lòng tham lớn như
vậy, liền từ chối.
Lúc này, người thợ săn không chút hoang mang: “Vây… ta sẽ không thả
ngươi.” Nhiều năm tranh đấu với dã thú trong núi, hắn cũng có sự xảo trá
của hắn.
“Chậc, đúng là rồng mắc cạn, bị nhét vào lồng thú. Thiên đế trong mắt
người thợ săn bất quá chỉ là một con thỏ.” Bạch y quỷ vừa nói vừa ngồi
xuống quỷ tiếu một trận “khặc khặc”.
Người thợ săn nảy sinh lòng tham, nhanh trí tới mức hoàn toàn không
giống vẻ ngoài thật thà chất phác của hắn “Ta không chỉ muốn làm hoàng
đế, còn muốn con cháu đời đời đều làm hoàng đế.”
Hắn nói, hắn muốn làm thiên tử an nhàn thời thái bình thịnh thế, bên
ngoài không có láng giềng nhòm ngó thèm muốn, bên trong không có nguy
hiểm âm mưu tính kế, phía nam không có hồng thủy, phía bắc không có hạn
hán, mưa thuận gió hòa, bốn biển quy về một mối. Hắn muốn con cháu
thịnh vượng, hương khói dài lâu, ngôi vị hoàng đế của Sở thị đời đời hưng
thế, trăm năm không suy yếu.