“Đúng đúng đúng, kỳ thực hắn khen là ngươi, cũng không phải cái váy.”
Tang Mạch một câu nói toạc ra hạnh phúc của nàng, Trang Phi có hơi
đỏ mặt, xoay người bay lên trên mái nhà cao cao, bao quát ngọn đèn vạn
nhà dưới chân “Nghe nói phải vào cung, ta còn không vui ý. Kết quả… lúc
vén khăn hồng lên, lại là chàng. Hù chết người ta, lúc trước cũng không nói
rõ ràng, ta tưởng chàng chỉ là một thư sinh, không ngờ tới lại có thân phận
như thế. Có điều chàng thực sự không giống hoàng đế mà, ta cũng không
muốn để chàng làm hoàng đế, bận cả ngày cả đêm, đến bữa cơm cũng
không quan tâm. Làm phu thê bình thường, cùng nhau ăn cơm, không có
việc gì thì bàn chút về chuyện con cái, ngẫm về tương lai, vậy là tốt rồi.
Ngươi nói có đúng không?”
Tang Mạch còn chưa mở miệng, nàng đã tự trả lời “Tam lang nói, muốn
ở ngoài cung làm một tiểu trạch cho ta, có hai ba gian phòng, một tiểu viện,
sát vách còn có hàng xóm. Hai người chúng ta ở đó, mùa đông ngắm tuyết,
mùa hè ngắm sao, mùa xuân trồng vài cây hoa, mùa thu thì ra ngoài phơi
nắng đếm lá rơi. Thật tốt. Aii, chàng là vua một nước để làm gì, việc này
chỉ có thể nói nói vậy mà thôi.”
“Chàng cũng cho ta nhiều thứ như vậy, y phục không phải mặc cũ, mà
là xếp đống trong tủ đến cũ đi. Đồ trang sức cũng vậy, lúc trước bảo bối chỉ
có một cái vòng vàng, sau đó a, vòng tay nhiều tới mức toàn bộ hai cánh
tay cũng đeo không hết. Nhẫn, khuyên tai, trâm cài… vàng, bạc, mã não,
từng thứ từng thứ đưa tới, cũng không phải là ăn vào bụng được, dùng đâu
cho hết.”
“Sinh nhật ta, chàng còn viết một ca khúc cho ta, tập luyện ca vũ, thực
náo nhiệt…”
Nàng không ngừng tự lẩm bẩm, nghê thường vũ y trên ca thai (sân
khấu) trong thủy tạ, lúc bắt đầu ngày hội ở ngoài cung có bắn pháo hoa,
đêm lạnh cộng ẩm (cùng uống) một hồ rượu mai tử… Tam lang của nàng