DIỄM QUỶ - Trang 52

yêu nàng, nàng cũng yêu tam lang của nàng. Ba trăm năm trước kiêm điệp
tình thâm* khiến nàng hết lần này tới lần khác quanh quẩn khắp nhân gian
đau khổ tìm kiếm không có mục đích.

Nàng vì nhớ lại chuyện cũ mà nở một nụ cười tươi sáng đủ khiến bầu

trời đầy sao buồn bã thất sắc, Tang Mạch đứng cạnh nàng, lặng lẽ không
nói.

Tinh thần ngẩn ngơ mà về nhà, còn chưa vào cửa đã có thể nghe được

tiếng cười nói bên trong. Không Hoa đứng ở trước bàn đề bút vẽ tranh,
Nam Phong ở bên cạnh hắn, vừa mài mực vừa thò đầu xem. Hai người nói
chuyện cứ ngươi một lời ta một tiếng, việc vặt trong thư quán Nam Phong
làm việc, chuyện Không Hoa nghe được thấy được ven đường, lan man vô
tận. Thu qua đông tới, trên cây cổ thụ trong viện lá vàng không ngừng rơi
xuống, làm nổi bật mùi mực yếu ớt trong phòng.

Tang Mạch dựa ở trước cửa sổ, thấy bồn thủy tiên trên án thư, nhớ ra

Không Hoa cùng Nam Phong mua về từ trên phố, đến cành lá còn chẳng
nẩy nở, uổng phí, dáng vẻ như củ tỏi.

Lúc hắn cầm bút luôn luôn cầm rất cao, cổ tay phất nhẹ, tư thái thanh

thản. Vì vậy đầu bút lông lướt qua cũng thoải mái tự nhiên hơn người khác,
dưới ngòi bút muôn hình vạn trang. Hiện nay hắn đang vẽ là một cành mai
già, cành nhánh uốn quanh, đóa hoa tỉ mỉ đan xen. Cố tình đếm một chút,
vừa vặn tám mươi mốt đóa, chính là một cửu cửu tiêu hàn đồ**. Lúc này
Đông chí đang tới, quả là đúng lúc.

Tấn vương điện hạ chính là săn sóc chu đáo lại khiến người khác vui, vô

ái vô dục như thế.

Người trong phòng trong lúc đàm tiếu nghiêng đầu nhìn sang, vì vậy bút

trong tay liền ngừng “Tang huynh đã về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.