Tử bào (=áo choàng tím) phiêu dật trong gió, mặc dù Tiểu Vũ rất muốn tán
dương một câu, bộ dạng đẹp trai mặc cái gì cũng đều dễ nhìn. Nhưng vào
giờ phút này, nhìn thấy Lưu Quang mặt lạnh, sau đó nàng cũng không còn
bất kỳ ý định gì. Đầu nhỏ cúi xuống, Tiểu Vũ giống như là đứng trước mặt
Lão Ưng là gà con nho nhỏ, rất là vô lực lên tiếng kêu: “Lão Đại. . . . . .”
Túc Thanh bất giác trong tay căng thẳng, mở miệng nói: “Các ngươi rốt
cuộc đã hiện thân.”
Tiểu Vũ bị lực đạo bóp chặt, nhướng mày, khó thở vài phần.
Không khí chung quanh phút chốc biến đổi, Lưu Quang lạnh lùng ra
tiếng, “Thả nàng ra cho ta.”
Túc Thanh bị khí thế kia trấn áp, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì trấn
định.” Thả nàng có thể, Tam ca của ta ở đâu? Các ngươi trước tiên đem hắn
thả ra !”
Lưu Quang sắc mặt càng khó coi, lần nữa lên tiếng lặp lại: “Thả nàng ra
cho ta!” từng chữ từng chữ khiến cho Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô
Thường một hồi kinh hãi. Không khỏi bắt đầu lo lắng cho an nguy của Túc
Thanh.
Đang lúc hai người giằng co thì một đạo hắc ảnh đi tới. Bước chân chậm
rãi, đi tới bên cạnh Túc Thanh mở miệng nói: “Nếu đã thương lượng không
được, sao không đồng thời thả người? Như vậy đối với hai bên đều tốt,
không phải sao?”
Túc Thanh thấy Mặc Tề xuất hiện, nhất thời trong tim an định mấy
phần. Khẽ gọi một tiếng đại ca.