sống!”
Tiểu Vũ sững sờ tại chỗ, nói không ra lời, kinh ngạc nhìn Lưu Quang
bên cạnh. Không nghĩ ra bất kỳ lời gì để nói trong hoàn cảnh nay, chỉ biết
ngơ ngác nhìn hắn. Lưu Quang quay sang nhìn lại nàng, bị nàng giương
mắt mà nhìn, bị bộ dáng ngây ngô của nàng chọc cười. Đưa tay véo nhẹ gò
má của nàng, cười nói:
“Làm sao thế? Bộ dáng này là kiểu gì vậy? Bổn vương nói chuyện này
cũng không phải là để cho ngươi biết mà tỏ ra vẻ mặt thương cảm với ta.
Có chút chuyện giấu ở trong lòng nhiều năm, ta chỉ muốn lấy ra nói một
chút thôi.”
Không khí bây giờ đúng là có chút không bình thường, Tiểu Vũ bị hắn
nhìn như vậy cũng không dám giương nanh múa vuốt. Hôm nay, nàng mặc
cho Lưu Quang làm chủ vậy, mồm miệng muốn nói lại không: “Nhưng,
nhưng mà. Nhưng mà. . . . . .”
Lưu Quang thấy Tiểu Vũ bộ dáng đáng yêu, không khỏi cười lên ha hả.
Đưa tay chạm nhẹ cái mũi của nàng nói: “Nhưng mà cái gì. Thật ra thì, tử
vong đối với mỗi người ý nghĩa đều không giống nhau. Nó cũng không
phải chỉ đại biểu ly biệt cùng nước mắt. Nếu như một người mặc dù còn
sống, nhưng đã như cái xác không hồn, hoặc là mất hồn phách, giống như
bộ dáng của Quân Lan kia khi mất đi Tư Huyền. Nếu là vậy, chết đối với
bọn hắn mà nói, ngược lại là một loại giải thoát. Nếu không ban đầu Quân
Lan cũng sẽ không bất chấp tất cả nhảy xuống vách đá, chỉ muốn cùng Tư
Huyền ở chung một chỗ.”
Tiểu Vũ không hiểu, chớp đôi mắt to, cau mày nhìn Lưu Quang.
Lưu Quang bất đắc dĩ than nhẹ, “Ngươi!!! Nha đầu ngu ngốc này, nói
mãi cũng không hiểu, dù sao cũng đừng dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta,
nếu không đợi chúng ta trở về Địa phủ, ta liền bảo Mạnh bà tận tình thăm
hỏi ngươi.”
A! Vừa nghe hai chữ Mạnh Bà này, Tiểu Vũ nhanh chóng hồi thần. Giơ
tay lên bất bình hét lên: “Ngươi thật đáng ghét, như thế là lạm dụng chức
quyền, ta có thể kiện ngươi!”