Lưu Quang, Tiểu Vũ chưa từng thấy qua. Trong lòng có chút sợ hãi, người
này là Lão Đại sao?
“Được! Ta hiện tại liền để cho ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có dám hay
không!”
Nhị Lang thần mới vừa nói xong, chợt nắm chặt cổ Tiểu Vũ, cứ như vậy
nâng nàng lên. Hiện giờ cả người Tiểu Vũ đã treo ở trên vách đá, chỉ cần
Nhị Lang thần kia vừa buông tay, nàng giống như Quỳnh Hoa tiên tử lúc
nãy, rơi vào Trọng Quang nhai. Lưu Quang có chút hoảng hồn, ánh mắt lo
lắng kia không lừa được người. Thoáng trấn định tâm thần muốn nói gì, chỉ
thấy Nhị Lang thần kia lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt đầy tràn vẻ điên
cuồng. Cái gọi là nhất niệm chi gian (chỉ một ý định), chính là một liên hệ
kỳ diệu, có thể thành tiên, cũng có thể thành ma. Hôm nay Nhị Lang thần
đã lọt vào ma chướng, trong lòng mãnh liệt cố chấp, có hận ý như vậy, cách
thành ma cũng không xa. Lưu Quang kinh hãi, dự cảm xấu ập vào lòng.
Không quan tâm cái khác xông lên phía trước. Nhưng đã chậm.
Nhị Lang thần kia thấy hắn có hành động thì buông lỏng tay ra. Trơ mắt
nhìn nữ tử váy hồng rớt xuống, khóe miệng chứa đựng nụ cười tàn nhẫn.
Trong phút chốc, con ngươi Lưu Quang hơi co lại, nhìn nữ tử váy hồng
giống như một mảnh tàn của lá cây Phong đỏ bay xuống, lại không một
chút do dự nào tung người nhảy xuống theo.
Nhị Lang thần thần sắc kinh ngạc, tựa hồ là không tin nam tử áo đen kia
lại có hành động như vậy. Đờ đẫn, liền nghe một thanh âm uy nghiêm từ
đằng xa vang lên.
“Nghiệp chướng!”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng áo bào màu vàng thoáng hiện. Phất tay, giải
khai thân hình hai thiên binh mới vừa rồi bị Lưu Quang định trụ. Đưa ngón
tay chỉ hướng sắc mặt đen sạm của Dương Tiễn, tức giận nói: “Bắt lại cho
ta!”
Hai người thiên binh lập tức lĩnh chỉ tiến lên, vốn tưởng sẽ phải một
phen đánh nhau, lại không nghĩ rằng Nhị Lang thần kia thân hình bất động,
không có bất kỳ động tác gì, lại ngoan ngoãn chịu phục. Tiểu Vũ nhắm mắt
lại, cảm giác được trận gió mạnh thổi xẹt hai má làm đau rát.