DIÊM VƯƠNG PHÚC HẮC VƯƠNG PHI GÂY RỐI - Trang 317

Bởi vì phải vội vàng đi dự hội bàn đào, cho nên cũng không kịp cẩn thận

tra xét. Nguyệt Lão không lo lắng gì, cất bước rời đi. Mới vừa bước ra một
bước, trong lòng chợt máy động. Trong nháy mắt xoay người nhìn lại. Chỉ
thấy ở bên trong vườn Tình Hoa, có một bụi cây rõ ràng đã chết héo, vốn
Tình Hoa không nên có bất kỳ kết cục nào như vậy. Mà chỗ bia tên của bụi
cây Tình Hoa, làm sao lại như vậy? Làm sao có thể! Nguyệt Lão kinh ngạc
không thôi, ngay sau đó vội vàng chạy ra cửa.

“Ừ, cái này cho ngươi!”
Trên đường trở về, Lưu Quang giơ tay ném cho Tiểu Vũ một cái bình

thủy tinh nho nhỏ, chỉ bằng nửa đoạn ngón tay lớn, chứa bên trong là một
giọt nước mắt màu lam trong suốt.

“Đây là?” Tiểu Vũ nhận lấy, mở miệng nghi vấn.
Lưu Quang lười biếng duỗi lưng một cái, giải thích: “Đây là nước mắt

của Nhị Lang thần lúc bị lấy đi trí nhớ chảy xuống.”

“Rồi sao?” Tiểu Vũ vẫn không hiểu, Lão Đại có thể nói hết lời hay

không.

Lưu Quang chợt cười một tiếng, không trả lời thẳng câu hỏi của Tiểu

Vũ. Ngược lại thần bí nói: “Nha đầu, ngươi chờ xem. Chuyện này, còn lâu
mới kết thúc!”

Tiểu Vũ nghiêng đầu, cúi đầu nhìn bình thủy tinh trong lòng bàn tay.

Nước mắt màu lam tựa hồ bị pháp thuật làm cho ngưng kết, Tiểu Vũ nhìn
một hồi bỗng tỉnh ngộ. Chợt, Tiểu Vũ ánh mắt sáng lên. Tựa hồ nghĩ tới
điều mấu chốt gì đó. Đột nhiên ngẩng đầu mừng rỡ nhìn về Lưu Quang.

“Lão Đại! ! Chẳng lẽ!”
“Hử”
Lưu Quang lên tiếng đưa tay thủ thế, cúi người đến gần Tiểu Vũ, hướng

nàng trừng mắt nhìn.

“Đây chính là bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta, chỉ có thể hiểu ngầm,

không thể nói ra. Nhớ lấy, phải khiêm tốn!”

Tiểu Vũ hắc hắc cười khúc khích, bất giác nắm chặt bình trong tay. Phụ

họa nói: “Đúng đúng! Phải khiêm tốn, khiêm tốn!”

Lưu Quang cười dịu dàng, đứng thẳng người, đem tay vỗ ra tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.