nhiên là đi cứu người. Ngươi không phải là hy vọng bọn họ mười sáu năm
sau còn có thể gặp mặt à. Không đi cứu kia Tiểu Long Nữ, bọn họ sẽ không
được gặp mặt!”
Lưu Quang nói xong, liền dắt Tiểu Vũ đi về phía trước. Bước còn chưa
bước ra, thân thể liền bị người kéo. Không khỏi nhìn về phía Tiểu Vũ đứng
tại chỗ không đi, ánh mắt hàm chứa nghi vấn.
“Sao thế?”
Tiểu Vũ nắm chặt cánh tay Lưu Quang, không chịu dời một bước. Trong
lòng có chút bất an, nghi ngờ nói: “Lão Đại, ngươi mới vừa nói, thật chỉ là
nói chơi thôi sao? Nếu như cứu người, thật sự sẽ không còn được gặp lại
ngươi sao?”
Lưu Quang ngẩn ra, mỉm cười lắc đầu một cái.
“Sẽ không. Ta đã nói rồi, trừ phi Tiểu Vũ tự mình muốn đi, nếu không,
ai cũng đừng nghĩ dẫn ngươi rời khỏi ta.”
Nghe Lưu Quang bảo đảm, Tiểu Vũ thoáng yên tâm, trong lòng vẫn có
chút bất an. Cắn cắn môi, cuối cùng mở miệng nói: “Lão Đại! Tiểu Vũ đời
này, chuyện may mắn nhất, chính là bị Tiểu Hắc Tiểu Bạch câu sai hồn. Ta
nói điều này, ngươi không được cười ta đầu có phải bị hư hay không, ta nói
đều là lời thật lòng!”
Hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về Lưu Quang, hai mắt sáng chói.
Nhìn vào lửa đỏ bên mắt phải kia, Tiểu Vũ mỉm cười nói: “Ta thật sự vô
cùng cám ơn ngươi. Nếu như không gặp ngươi, hoặc giả ta có thể bình an
qua hết cuộc đời, có thể sẽ gặp được một người tốt, sau đó kết hôn sinh
con. Vốn là ta vừa đến Địa phủ thì ta có trách cứ các ngươi. Tại sao các
ngươi không chịu trách nhiệm, tại sao có thể tùy tùy tiện tiện câu sai
người? Nhưng bây giờ, ta ngược lại muốn cảm kích các ngươi. Có thể gặp
được các ngươi, thật tốt!”
Con mắt trái một hồi nóng rực, Tiểu Vũ không để ý đến. Nhìn Lưu
Quang bên mắt phải cũng càng ngày càng hồng, không khỏi giơ tay lên
chạm vào.
“Ta thích Tiểu Hắc ngây ngốc, mặc dù hắn đầu óc ngu si tứ chi phát
triển. Ta thích Tiểu Bạch trang điểm, mặc dù hắn soi gương, thật sự không