Mạnh Bà khó hiểu, nghi ngờ nói: “Ngươi cần giấy bút làm cái gì?”
Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên nói: “Đương nhiên là để viết rồi… nói mau
nói mau, có giấy bút không?”
Mạnh Bà suy tư một lúc, tùy tiện nói: “Mấy thứ này bình thường không
có, ngươi đi hỏi Diêm Vương đi, hắn đôi khi muốn báo cáo công việc với
cấp trên, hẳn là có.”
A? Tiểu Vũ vừa nghe một hai chữ, đầu còn có chút mơ hồ. Từ sau ngày
cùng Diêm Vương Lưu Quang đàm phán, bọn họ liền không có gặp qua.
Mặc dù cùng ở một cái biệt viện, nhưng kỳ quái là chưa bao giờ gặp mặt
qua. Lúc này để nàng tùy tiện đi tìm hắn? Gặp mỹ nam phúc hắc đó, thực
không phải là chủ ý tốt a.
Mạnh Bà tựa hồ nhìn ra Tiểu Vũ đang lưỡng lự, mỉm cười nói: “Nha
đầu, ngươi phải đi tìm hắn mượn thôi. Không có chuyện gì đâu, Diêm
Vương thật ra không phải là người xấu, rất dễ chung sống.”
Tiểu Vũ nghe vậy nổi hết cả da gà, mẹ nó, nếu hắn dễ chung sống, heo
mẹ liền có thể leo cây rồi. Thôi, dù sao lúc trước có nói qua điều kiện,
không cho vô cớ nổi giận với nàng. Huống hồ chỉ là mượn chút giấy bút,
nói vậy cũng không làm ra đại sự ầm ĩ gì. Nghĩ đến đây, Tiểu Vũ liền hấp ta
hấp tấp hướng bên trong biệt viện chạy đi, đã quen với bố cục bên trong
biệt viện, trực tiếp xuyên tường mà đi. xuyên qua nhiều thành thói quen,
không giống như mấy ngày trước lúc xuyên tường liền tim gan run sợ.
Không do dự trực tiếp xông vào thư phòng, chỉ thấy trên nhuyễn tháp màu
đen, Lưu Quang nằm nghiêng dáng người ngang tàng, hai vạt áo trên cổ mở
ra, ngoài cửa sổ từng đợt ánh mặt trời soi xuống, chiếu rọi trên khuôn mặt
tuấn mĩ kia.
Tiểu Vũ bày ra cái vẻ mặt si ngốc, tuy nói không phải là lần đầu tiên
nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Quang, nhưng vẫn không có bất kỳ khả
năng miễn dịch nào. Theo bản năng che lỗ mũi, con bà nó, muốn phun máu
mũi rồi.
Thừa dịp Lưu Quang ngủ, Tiểu Vũ rất tự giác không quấy rầy hắn, vẫn
bịt mũi, bắt đầu đi vào tìm kiếm ở giá sách trong phòng. Vừa tìm vừa cầu
nguyện. Thần a, con chỉ kiếm giấy bút mà thôi, ngàn vạn lần đừng khiến