không rõ. Kính xin thần quan quay về trước, chờ Diêm vương đại nhân trở
lại, ngày lại quay lại cùng đại nhân nói chuyện.”
Lời nói của Chung Quỳ không nhanh không chậm, không mang một
chút hoang mang nào. Trong lời nói không có ý tứ chống đối nhưng từng
chữ đều sắc bén. Ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là ngươi đừng ở chỗ này cùng
chúng ta giả vờ X, (Trong convert nó để đúng chữ X đấy ạ), chờ lão Đại
của chúng ta trở lại, ngươi cứ cùng hắn giả bộ. Xem xem ai giả bộ giỏi hơn
ai.
Dương Tiễn nghe Chung Quỳ nói xong, nét mặt liền thay đổi. Cắn chặt
răng, hung hăng gật đầu một cái. Bực tức nói, “Tốt! Tốt! Không hổ danh là
thủ hạ của Lưu Quang, quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn biết
nói. Nếu đã như vậy, ta cũng không cần nhiều lời với các ngươi nữa. Người
đâu, lục soát cho ta.”
Dương Tiễn ra lệnh một tiếng, thiên binh thiên tướng sau lưng lập tức
lĩnh mệnh, tiến lên lục soát khắp nơi.
Hắn có thể là Nhị lang thần quân ở thiên giới uy danh lẫy lừng, nhưng
trong mắt của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, hắn chẳng là gì cả. Nhìn thấy hắn ra
lệnh lục soát liền ra tay ngăn cản.
Song phương liên tục giằng co, lúc này tất cả đều đã bỏ mặt nạ xuống.
Tiểu Thôi thoáng đi tới trước, bình tĩnh mỉm cười, “Thần quan đại nhân,
nơi này dù sao cũng là địa phủ chứ không phải thiên đình. Mặc dù địa phủ
thuộc quyền quản lý của thiên đình. Nhưng từ lúc Lưu Quang đại nhân trở
thành Diêm vương. Thiên đế đã giao phó chuyện Điạ phủ đều do ngài ấy
xử lý, người khác không được nhúng tay vào. Theo lý mà nói, chỉ cần là ở
trong địa phủ, lời nói của Lưu Quang đại nhân chính là lệnh, cần phải tuân
thủ! Điểm này, không biết Thần quân đại nhân có hiểu không ạ?”
Dương Tiễn không hiểu Tiểu Thôi rốt cuộc là muốn nói chuyện gì, chỉ
khẽ nhướng mắt không lên tiếng. Muốn nhìn xem hắn có thể bài ra trò gì.
Tiểu Thôi thấy Dương Tiễn không phản bác gì, liền nói tiếp, “Vừa rồi
Chung lão đại cũng đã nói, Diêm vương đại nhân trước khi đi đã giao phó
không cho gặp bất kỳ ai, không cho xử lý bất cứ chuyện gì. Hiện tại Thần