Dương Tiễn dừng bước lại, không hề quay đầu, trực tiếp lạnh lùng nói:
“Ta không làm càn. Ta chỉ là xử lý ngay tại chỗ mà thôi. Địa phủ các ngươi
không phải có Vong Xuyên Hà sao? Nghe nói sông này chuyên môn dùng
để xử lý những người có ý niệm tình cảm vô cùng cố chấp. Ta liền nghĩ tới,
nếu đem nha đầu kia ném xuống sông, Lưu Quang sau khi trở lại, không
chỉ không được gặp lại nàng. Cho dù hắn có thể cứu người lên được. Trãi
qua nước Vong Xuyên ngày đêm cọ rửa, chỉ sợ nha đầu kia sớm đã không
nhận ra hắn là ai. Đến lúc đó? Ha ha, ta thật muốn nhìn biểu tình của Lưu
Quang khi nha đầu kia gặp chuyện không may.”
“Ngươi dám! Mẹ nó, lương tâm ngươi cho chó ăn rồi hả? Chuyện ác độc
như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được? ! Dương Tiễn, ta cho ngươi biết! Có
gan ngươi nhằm vào ta! Ngươi dám động vào một sợi lông của Tiểu Vũ, ta
tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Súc sinh! Không trách được bên người là một con chó, thì ra mình
chính là chó! Bình thường sao ta lại không nhìn ra vậy, dáng dấp quả thật
rất giống nha, hèn chi lòng dạ lại ác độc như vậy!”
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch tức giận mở miệng trực tiếp mắng. Giãy dụa thân
mình muốn thoát ra.
Lần này, ngay cả Tiểu Thôi bình tĩnh cũng không thể nhịn được. Nhẹ
nhàng lắc đầu một cái, tiếp lời Tiểu Bạch: “Chớ đem Thần Quân đại nhân
người ta ra so sánh với chó, đối với chó mà nói, cũng là một loại vũ nhục!”
Ha ha ha ha! Tiểu Hắc cười điên cuồng.
“Mọt sách! Làm huynh đệ với ngươi đã nhiều năm như vậy. Hôm nay
nói những lời này làm người khác thật thích nha! Mẹ nó, thực là nói đến tận
tâm khảm của ta rồi!”
Hừ! Dương Tiễn không thèm ngó tới, chánh sự quan trọng hơn, hắn tạm
thời không do đo với bọn họ, chờ xử lý nha đầu kia xong, sẽ tận tình dạy dỗ
đám người này.
Lục lọi khắp các gian phòng, thiên binh ép mấy người Chung Quỳ đi
theo phía sau. Tiểu Hắc, Tiểu Bạch một mạch mắng không ngừng. Tiểu
Thôi thỉnh thoảng lại nói mấy câu tương đối sâu sắc. Duy chỉ mình Chung
Quỳ là không nói tiếng nào.