Nếu không gặp gỡ Tiểu Vũ, có đánh chết Lưu Quang cũng không tin
tâm tình của mình thế nhưng cũng có lúc thay đổi nhanh chóng. Cái gì
phóng hỏa đốt núi, cùng yêu tinh đánh nhau; mặc y phục cổ trang, đi Lạc
phường tìm người; đỡ Thiên Khiển, để hai nhân mạng hoàn dương; đi
Thiên Giới chơi, quản việc đâu đâu. Hết thảy mọi thứ, hồi tưởng lại, ngay
cả bản thân hắn cũng không tin, những chuyện kia là do chính mình làm.
Sau đó, mỗi lần hắn nhắm mắt lại, một bóng dáng váy hồng sẽ xuất hiện
trong đầu hắn. Một khoảng thời gian đều là như thế.
Mặc dù không nghĩ là thật, nhưng không thể không thừa nhận. Đây
chính là kiếp nạn của hắn.
Hắn nghĩ là, hắn yêu nàng.
. . . . . .
“Lưu Quang! Ngươi thật to gan! Không được Thiên đế truyền đòi, lại
dám xông vào Thiên Đình!”
Dương Tiễn trấn định tâm thần, giơ lên Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao,
nhắm thẳng vào Lưu Quang.
Lưu Quang không nói lời nào, một đôi tròng mắt nhìn về Dương Tiễn.
Một đỏ một đen, có vẻ yêu dị vô cùng.
Chợt, hắn cười.
Khóe miệng khẽ nâng lên, cười đẹp đẽ dị thường.
Bộ dáng này, quả thực làm cho tất cả thiên binh có mặt ở đây, sợ hãi
nhao nhao toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Dương Tiễn trấn định, nhưng trong lòng cũng không khỏi có
chút hoảng loạn. Dù sao dáng vẻ của Lưu Quang giờ phút này, thật làm cho
người cảm thấy run sợ.
Ngay khi Dương Tiễn có chút hoảng thần, Lưu Quang xuất chiêu! Tốc
độ cực nhanh, trong chớp mắt liền đến trước mặt Dương Tiễn.
Chúng thiên binh rối rít tản ra, Dương Tiễn lấy lại tinh thần, trước tiên
lui về phía sau. Khi hắn vừa đứng yên ở một chỗ, Lưu Quang ngồi xổm,
thanh lợi kiếm sắc bén trong tay hung hăng ** mặt đất. (cam đoan mấy cái
dấu * này là của bản convert ^^)