DIÊM VƯƠNG PHÚC HẮC VƯƠNG PHI GÂY RỐI - Trang 522

Lưu Quang không có thời gian suy tư, khẽ chau mày, nắm lấy bả vai của

Tiểu Cẩn. Khi nàng vẫn còn đang kinh ngạc, liền nghe Lưu Quang lạnh
lùng nói, “Cùng đi thôi. Ôm chặt nàng cho ta.”

Tiếng nói vừa dứt, thân thể liền bay lên cao.
Lưu Quang là thần tiên, không sợ ánh sáng vàng phong ấn của Thiên đế.

Tiểu Vũ là quỷ sai, do địa phủ quản lý, nên cũng không sợ. Nhưng Tiểu
Cẩn lại không giống vậy, mặc dù không khác so với con người, nhưng vẫn
là yêu quái. Cho nên khi bọn họ lên tới mặt sông, Tiểu Cẩn liền bị đánh
ngược trở về.

Không để ý tới đau đớn trên người, Tiểu Cẩn theo bản năng đẩy Tiểu Vũ

lên trên, dùng hết sức lực đưa nàng cho Lưu Quang. Mình lại chậm rãi rớt
xuống.

Thiên Lãng… Thiên lãng…. Ta là Tiểu Cẩn, nhưng cũng không phải là

Tiểu Cẩn mà chàng yêu nữa. Ta nghĩ, rơi vào Vong Xuyên, ta mới có thể
quên chàng…

Tiểu Cẩn nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái.
“Tiểu Hắc!” Lưu Quang ôm Tiểu Vũ, lớn tiếng kêu.
Một cái ống khóa chợt bay ra, xuyên qua phong ấn, khóa chặt người

đang rơi xuống.

Thiên đế thấy chuyện đang diễn ra, liền đột nhiên thu hồi ánh sáng vàng

phong ấn. Nhìn sang phía bọn người Chung Quỳ đang đứng trên bờ nói,
“Nhìn thấy có ác linh nào xông ra, liền đập trở về sông.”

Dạ! Đám người Chung Quỳ lĩnh mệnh. Đem Thiên sư lệnh bài, Phệ hồn

bổng, bút Phán quan… toàn bộ lấy ra cầm trên tay.

Tiểu Hắc vừa dùng lực, liền đem nữ tử áo xanh kéo trở lại.
Tiếp được Tiểu Cẩn, liền giúp nàng đứng vững trên đất. Tiểu Hắc sờ sờ

lỗ mũi, nhìn diện mạo không tầm thường của Tiểu Cẩn nói, “Ai nha nha!
Không phải là một cô nương rất đẹp mắt sao!! May mà kịp lôi trở lại, nếu
không rơi vào sông thì rất đáng tiếc nha.”

Tiểu Cẩn lấy lại tinh thần, nhìn Tiểu Hắc đang cầm ống khóa cười rực

rỡ. Chóp mũi chợt đau xót, nước mắt liền rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.