Theo đạo lý mà nói, nàng cùng lão tứ Bích Hiên là vợ chồng, Quân lan
này nên kêu nàng là Tứ tẩu. Những người khác cũng nên theo như bối phận
mà gọi nàng, nhưng kỳ thật bọn họ cũng đều biết, nàng cùng Bích Hiên chỉ
là vợ chồng trên danh nghĩa. Bích Hiên tâm địa thiện lương, ban đầu cưới
nàng cũng là vì bảo vệ nàng.
Mị Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng nàng lại hoàn toàn hiểu lầm. Nàng
không biết, cũng có thể nói là không chịu thừa nhận sự thật, Bích Hiên thật
sự thích nàng. Mà điều này, một đám huynh đệ trong Lạc Phường đều hiểu
rõ. Bích Hiên là người đơn thuần chất phát nhất trong bọn hắn, không thể
giấu được gì, hắn thích hay không thích ai, bọn họ là huynh đệ chung đụng
nhiều năm, một cái liền có thể nhìn ra. Đáng tiếc Mị Nguyệt lại thủy chung
không chịu thừa nhận.
Mắt Hiên Viên Thương Tử híp lại, không biết lấy ra quạt giấy từ bao
giờ, chỉ chỉ bên người Túc Thanh nghi ngờ nói: “Lão Lục, ngươi đang nói
chuyện với Nguyệt Nguyệt sao? Ở nơi nào vậy?”
Quân lan gật đầu một cái, “Không tin ngươi có thể hỏi lão Ngũ.”
Trong lúc nhất thời, mọi người trầm mặc. Tiểu Vũ nhìn trái một chút
nhìn phải một chút. Mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Này! Các ngươi đang nghi ngờ gì đấy? Không nhìn thấy cũng dám ở
đây nghĩ là ta giả bộ! Được, vậy ta nói cho các ngươi biết thôi. Tứ đệ Tứ ca
kia của các ngươi, ừ, cũng chính là cái vị đang nằm trên giường kia. Cũng
đã đem Địa phủ của chúng ta làm thành nhà hắn rồi, động một chút là chạy
đến. Nói cái gì mà tìm thê tử của hắn. Bởi vì tuổi thọ của hắn chưa hết, cho
nên ta cản không cho hắn vào tìm nhiều lần, cũng đưa hắn trở về dương
gian rất nhiều lần rồi. Vì ta không muốn gặp phiền toái, cũng không muốn
các ngươi gặp phiền toái. Ta hiện tại đem thê tử của hắn đến cùng hắn gặp
mặt lần cuối. Thời gian cấp bách, cơ hội có hạn. Có lời tâm tình nói láo nói
nhảm gì…, nhanh chóng nói đi thôi.”
Tiểu Vũ nói xong, bên trong nhà lại một hồi trầm mặc. Một lúc lâu sau,
Túc Thanh mở miệng nói: “Tứ ca đã hôn mê ba ngày rồi, từ hôm hắn tự sát
đến giờ, vẫn chưa tỉnh lại lần nào.”
. . . . . . .