Tiểu Vũ im lặng, đi tới bên cạnh Mị Nguyệt vẫn đang cúi đầu, nhẹ giọng
nói: “Ta biết rõ trong lòng ngươi có hắn, đừng giả bộ trương ra bộ dạng
không cần thiết. Hắn vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, ngươi thật không tin
hắn sẽ theo ngươi xuống Địa Ngục để tìm ngươi chứ? Đến bên cạnh hắn trò
chuyện đi, đem hắn gọi về.”
Vỗ vỗ sau lưng Mị Nguyệt, ý bảo nàng tiến lên. Túc Thanh lại giơ tay
lên ngăn cản. Trong lòng Tiểu Vũ cảm giác chán ghét một hồi, tựa hồ trong
trí nhớ người này chính là rất thích ngăn cản người khác. Vừa định kêu la
mấy câu, lại thấy Mực Tề nghiêm túc nói trước.
“Lão Ngũ, để Nguyệt cô nương đi đi. Hôm nay cũng chỉ có nàng, mới
có thể đem lão Tứ gọi trở về.”
Túc Thanh cau chặt chân mày, sau một chút do dự, cuối cùng buông tay
xuống.
Mị Nguyệt cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa, một cái
đã chạy đến bên giường. Nhìn cổ tay Bích Hiên bọc vải trắng thật dày, nằm
ở trên giường không một tiếng động, biết rõ không thể chạm vào được,
nhưng cũng đưa tay tới vuốt ve dung nhan tái nhợt của hắn.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi. . . . . .”
Trong đầu thiên ngôn vạn ngữ, hôm nay chỉ ngưng kết thành ba chữ này.
Đôi mắt Mị Nguyệt rưng rưng, tràn đầy đau thương.
Hai người Tiểu Vũ cùng Túc Thanh thấy nàng như vậy, không khỏi mím
môi, thần sắc cũng khổ sở không thể tả.
Mực Tề liếc mắt nhìn mọi người một cái, mở miệng nói: “Chúng ta đi ra
ngoài trước đi.”
Mọi người không nói thêm gì, đều vô cùng ăn ý đi ra ngoài cửa.
. . . . . . .
“Cái gì! ? Vũ nha đầu đi địa ngục cướp người rồi? Còn dẫn người
chạy?”
Tiểu Bạch phun ra một ngụm trà, kinh ngạc trở mình ngồi dậy từ trên
ghế salon.
Mặt Tiểu Hắc bi thống gật đầu, than thở nói: “Đúng vậy. . . . . . . Ai biết
nha đầu kia sẽ chơi chiêu này với ta đâu. Thật là tự mình gây họa cho tổ