Chỉ ngắn gọn hai chữ, không giải thích, cũng không nói rõ. Nhưng Tiểu
Vũ vẫn hồ đồ đi theo. Tiểu Hắc hiển nhiên trở thành không khí bị bỏ qua,
mắt thấy lão đại và Tiểu Vũ đều đi, hắn chỉ có thể liều mình bồi quân tử
vậy.
Ở một bên, Hiên Viên Thương Tử một lần nữa bị bỏ qua không nói gì lại
nhướng mi. Đột nhiên phe phẩy quạt, đôi mắt hoa đào ẩn ẩn ý cười.
Quỷ Soa đi dạo thanh lâu! Thật rất thú vị. Không bằng cũng đi xem thử
xem sao.
….
Ở cửa, hai vị cô nương làm nhiệm vụ đón khách, nhìn thấy bóng dáng
Lưu Quang từ xa, vốn đang đoán. Vị công tử tuấn mỹ bất phàm này sẽ đến
thanh lâu chứ? Sau đó lại thấy hắn đi về phía này, nhất thời trong lòng nở
hoa. Nếu có thể hầu hạ vị công tử này, thì dù không cho tiền, các nàng cũng
rất vui vẻ.
Trong lòng vừa động, Lưu Quang vừa vặn bước tới trước cửa.
Hai người lập tức tiến đến chào đón, một bên cười duyên muốn tựa vào
ngực hắn.
“Ai ui ~ Sao lại có vị công tử tuấn mỹ như vậy, làm cho muội muội ta có
chút mặc cảm nha. Sao mà lớn lên lại có khuôn mặt đẹp như vậy chứ.”
Lưu Quang nhướng mày, tiểu Hắc ở phía sau liền hoàn toàn phát huy hết
tác dụng của bảo tiêu. Một tay vung lên, đem hai nữ tử kia đẩy sang một
bên.
“Đứng cho vững! Nói chuyện đàng hoàng! Cách lão Đại nhà chúng ta xa
một chút!”
Hai vị cô nương nghe vậy, lại trao đổi ánh mắt với nhau. Lão đại? Xem
ra vị công tử tướng mạo bất phàm này có lai lịch không nhỏ. Con cá lớn
này tuyệt không thể buông.
Vị cô nương lớn tuổi hơn âm thầm gật đầu một cái, quả nhiên không tiếp
tục tiến lên nữa, lại hướng cô nương bên cạnh ý bảo không được phép ầm ỹ
nữa.
“Ha ha, vị công tử này xem ra không phải người nơi này? Nếu đường xa
mà đến hay là vào trong nghỉ ngơi đi.”