Khi nói những lời này, ánh mắt của Lưu Quang vẫn nhìn chăm chú vào
Mặc Tề. Làm như đem suy nghĩ trong lòng hắn nhìn thấu, cho nên mới cố ý
ra tiếng cảnh cáo. Ý tứ thực rõ ràng, người trong long ngực hắn không phải
ai cũng có thể động vào. Nếu ai không muốn sống thử một lần, hắn cũng là
vui vẽ nguyện ý phụng bồi.
Quả nhiên, Mặc Tề nghe vậy trong lòng cả kinh. Phía sau đồng thời
bước ra một người. Yêu nhan áo hồng, mê hoặc chúng sinh.
“Ai nha nha! Ta đã nói lần trước là người nào không có mắt, dám đem ta
giam trong căn phòng tối đen đó. Thì ra là ngươi!”
Lan Hoa Chỉ (*) vừa nhấc, thẳng tắp chỉ hướng Lưu Quang ở đối diện.
Người trước mặt lại không có nửa điểm phản ứng.
(*Phụ nữ ngày xưa thường hay làm thế, điệu bộ dịu dàng có lễ)
Hồng Lệ nổi giận, vừa định tiến lên biện giải thị phi, lại bị người bên
cạnh lên tiếng ngăn lại.
“Tam ca, lần trước là ta không đúng, mới có thể làm phiền huynh.
Huynh muốn trách thì trách ta đi.”
Vừa nâng mắt phượng, Hồng Lệ lên tiếng.” Không liên quan đến ngươi!
Ai gây chuyện với ta, ta tìm người đó tính sồ
Vậy sao? Lưu Quang nghe thấy lời này, thoáng nổi lên hưng trí.
“Tính sổ? Ha ha, ngươi không phải là hoài niệm cảm giác bị nhốt ở
trong phòng tối ngày trước? Nếu ngươi chờ mong như vậy, ta bây giờ có
thể đưa ngươi đi ôn lại một phen.”
Lời vừa dứt Lưu Quang làm bộ vươn một ngón tay, Hồng Lệ trừng lớn
hai tròng mắt, mất bình tĩnh một chút rồi lùi tới phía sau Túc Thanh. Mà
Túc Thanh rất có nghĩa khí, hiên ngang lẫm liệt chắn trước người Hồng Lệ.
Mặc Tề thấy thế chắp tay nói: “Tam đệ không hiểu chuyện, thỉnh các hạ
giơ cao đánh khẽ.”
Lưu Quang không thú vị thu hồi động tác, nhìn vào Bạch Nhược không
có biểu tình gì. Có chút phiền não nói: “Tốt lắm! Các ngươi rốt cuộc quyết
định thế nào?”
. . . . . . .