Lưu Quang nhanh chóng đem Tiểu Vũ đặt trên ghế ngồi, vươn tay đem
thân thể Bạch Nhược đang chống đỡ không được sắp sửa ngã xuống đất.
Lưu Quang không chút do dự vươn tay, tựa hồ là muốn cứu nàng.
“Đừng. . . Đừng cứu ta. . . . . .”
Miệng Bạch Nhược ho ra máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Giữ chặt tay
Lưu Quang, ngăn cản hắn cứu mình.
Một phen biến cố này, làm cho mọi người ở đây kinh ngạc không thôi.
Tiểu Hắc cũng sửng sờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy.
“Ta. . . . Ta thường hay mằm mộng. Trong mộng có một nam tử mặc
khôi giáp màu bạc. Hắn gọi ta là Quỳnh Nhi, không biết ngươi có biết hắn
là ai không. . . . .”
Bạch Nhược vô thức nỉ non, kể ra giấc mơ mỗi đêm quanh quẩn ở trong
mộng của nàng.
Ánh mắt Lưu Quang chợt lóe, nhìn vào trong mắt Bạch Nhược.
“Ngươi muốn gặp hắn sao?”
Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt. Bạch Nhược lắc lắc đầu.
“Không muốn. . . . . Tốt nhất. . . . Vĩnh viễn không gặp. . . . . . Như vậy,
sẽ không phiền không lo. Sẽ không đau lòng, sẽ không khổ sở. Sẽ không
phải mỗi lần nghe được tiếng gọi kia, lệ sẽ lại rơi đầy mặt.”
Lưu Quang kinh ngạc nhìn người trước mắt, biểu tình chưa bao giờ phức
tạp như vậy.
“A Nan nhìn Phật tổ nói, con thích một nữ tử. Phật tổ hỏi A Nan, con
thích nữ tử này bao nhiêu? A Nan nói, con nguyện hóa thân thành cầu đá,
chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm mưa
rơi, chỉ cầu nàng đi ngang cầu. Ha ha, thật là khờ, thật là khờ. . . . . .”
Cười, nói xong một câu, Bạch Nhược nắm tay Lưu Quang, cuối cùng vô
lực buông đoản đao trong tay.
Lưu Quang đứng lên, nhìn người trên mặt đất đã sắp mất đi sinh mệnh,
Tiểu Vũ ở bên cạnh vẫn ngủ say. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình có phải đã
sai lầm rồi hay không?
Hắn làm như vậy, cùng cách ngày đó Dương Tiển đối với Tiểu Vũ, có gì
khác nhau?