Mị Nguyệt lập tức liền đỏ đôi mắt.
“Như vậy… Ta đây sẽ rất đau khổ…”
Bích Hiên ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nàng gần trong gang tấc, thấy
tròng mắt nàng đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống. Há miệng
thở dốc, muốn nói cái gì đó.
Suy tư chốc lát, cuối cùng quật cường cúi người, hôn lên những giọt lệ
đang chảy xuống kia. Ở bên tai Mị Nguyệt nhẹ nhàng nỉ non: “Lần này
chiêu gì cũng không có tác dụng! Nàng khóc cho ta xem, ta cũng tuyệt đối
không thỏa hiệp. Cả đời này nàng cũng đừng nghĩ rời khỏi ta!”
A…………
Quả nhiên là đứa ngốc…………..
…………………………..
Tiểu Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi bên giường là vị nữ tử áo
trắng.
Hoàn toàn không để ý người phương nào, kích động ngồi dậy, một phen
bắt được cánh tay nữ tử áo trắng, hưng phấn nói” Bạch Nhược! Ngươi
không sao chứ!”
Bạch Nhược nghiêng mặt sang bên, lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên tươi
cười.
“Ta không sao.”
“Không có việc gì vậy thì thật tốt quá! Aizz, thật không biết lão Đại não
bị gì, sao lại muốn mạng của ngươi? Gần đây cũng không có người nào
chọc hắn, ăn ngon mặc đẹp ngủ ngon, hệ tiêu hóa tốt, mọi thứ bình thường,
A? Chẳng lẽ là nội tiết mất cân đối?”
Tiểu Vũ tức tức oai oai trong miệng nhắc tới một cái gì đó, lúc này mới
hướng bốn phía nhìn.
“A? Nơi này sao lại quen thuộc như vậy?”
Ngồi ở một bên nghe nàng nói lảm nhảm, Bạch Nhược khẽ nhếch môi
lạnh nhạt nói: “Đây là phòng ngủ của ngươi.”
A? Đúng nha!
Tiểu Vũ vỗ trán, lúc này mới tỉnh ngộ. Sao mà ngay cả phòng ngủ của
mình cũng quên?