trêu đùa. Không ở đây ôm hắn, cười điềm nhiên hỏi, “Ta biết lão Đại tốt
nhất mà!”
. . . . . .
Hắn vốn còn tưởng rằng, cho dù quên mất, nhưng tình cảm trong lòng sẽ
không thay đổi. Nếu như một đoạn ký ức đối với một người thật rất quan
trọng, cho dù coi như quên mất, nàng cuối cùng sẽ nhớ lại. Vì vậy hắn đem
toàn bộ tình cảm đè nén ở trong lòng, để Tiểu Vũ có thể từ từ tiếp nhận, từ
từ nhớ lại.
Nhưng mà hắn chờ được cái gì? Đau đớn chờ đợi, đổi lấy một câu của
nàng, ta chán ghét ngươi!
Tiểu Vũ nhìn thấy mắt phải Lưu Quang đỏ ngầu, đây là lần đầu tiên từ
khi nàng được cứu từ đáy sông lên nhìn thấy. Tâm tư hỗn loạn, ánh mắt lóe
lên. Này, đây là cái gì? Vì sao nàng đối với tròng mắt đỏ ngầu này lại quen
thuộc đến thế?
Suy nghĩ sôi trào, Tiểu Vũ thậm chí cảm nhận được có chút sợ hãi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc nàng quên mất cái gì!? Vì sao lão
Đại thống khổ như vậy? Tại sao nàng cũng có cảm giác đau đớn tê tâm liệt
phế?
Lưu Quang chợt cúi người, không hề báo trước hôn lên mắt trái Tiểu
Vũ.
Trong đầu hiện ra miệng cười trước kia.
Chờ ngươi trở về!
Ta chờ ngươi trở về!
Theo hai má hôn xuống, thẳng đến bao phủ lấy đôi môi có chút run rẩy
của Tiểu Vũ.
Ta đã trở về.
Cho nên, nàng cũng trở về được không?