tới, mục đích đúng là mang Quỳnh Hoa tiên tử đi hoặc là gặp mặt một lần.
Nhưng cũng chỉ tiếc là, ngay cả cửa lớn của Địa phủ ta cũng sẽ không cho
hắn vào!”
Hai tay chắp sau lưng, Lưu Quang dạo bước đi trở về bên sofa, mở
miệng tiếp tục nói: “Tính tình Tiểu Hắc ngươi cũng rõ ràng, chỉ biết cậy
mạnh không dùng đầu óc. Hơn nữa đối với chuyện lần trước của Tiểu Vũ,
hắn cũng vẫn rất tự trách. Dương Tiễn dù sao cũng là Nhị Lang thần quân,
ở trên Thiên đình có một chút địa vị. Nếu như đổi lại là ngươi cùng Tiểu
Thôi, ít nhiều gì cũng sẽ cố kỵ thân phận của hắn, sẽ không gây nhiều khó
khăn. Nhưng Tiểu Hắc thì khác, hắn bất kể đối phương là người nào, dù
hôm nay Thiên đế có tự mình đến, chỉ cần ta nói không mở cửa, hắn liền
tuyệt đối sẽ không cho người bước vào Địa phủ một bước!”
Tiểu Bạch nghe vậy, có chút không cao hứng lầm bầm.
” Theo như những lời này của lão Đại, thật giống như nói ta cùng Tiểu
Thôi đối với ngươi rất không trung thành. . . . . .”
Lưu Quang thính tai, xoay người cười cười với Tiểu Bạch.
” A, ta chưa nói các ngươi không trung thành. Chỉ là thời điểm các
ngươi suy nghĩ, thế nào cũng lôi chủ kiến của mình vào. Cho nên có một số
việc thích hợp với một số người, ta phân phối rất rõ ràng.”
Tiểu Bạch tỉnh ngộ, trong lòng âm thầm bội phục. Lão Đại quả nhiên là
lão Đại, tính tình bọn họ nắm rất rõ ràng. Hắn không thể không ‘chân chó’
thừa nhận, tất cả đều bị lão Đại đoán trúng, nếu như để cho hắn đi Sinh Tử
Môn ngăn Dương Tiễn, nói không chừng hắn thật không tuyệt tình được
như vậy. Nhiệm vụ này, thực sự chỉ thích hợp với Tiểu Hắc chết não mà
thôi.
. . . . . . .
Trước Sinh Tử Môn.
” Thật xin lỗi, ta là kẻ thô lỗ! Chỉ hiểu cái gì gọi là thúi lắm! Không hiểu
được càn rỡ là có ý gì? Nếu không đại nhân như ngươi giải thích cho ta
đi?”
Tiểu Hắc một bộ dạng vô lại, dù sao bình thường để bọn Tiểu Bạch
mắng ngu ngốc đã mắng thành thói quen. Lúc này hắn coi như ngu ngốc