Một cái liếc mắt đó, là vạn năm.
Quỳnh nhi. . . . .
Dương Tiễn nhíu mày, hai tay nắm chặt.
Ngay thời điểm Tiểu Hắc nghĩ hắn muốn ra tay, chỉ thấy thân hình
Dương Tiễn ngã xuống, đầu gối khụy xuống, liền như vậy thẳng tắp quỳ
xuống.
“Nói với Lưu Quang, hi vọng hắn không nuốt lời! Ba ngày sau, ta muốn
nhìn thấy Quỳnh nhi! Nếu hắn dám lừa gạt ta, người của Địa phủ, ta thấy
một giết một!”
Tiểu Hắc bị hành động của Dương Tiễn dọa, càng bị khí thế của hắn
phát ra vào giờ phút này làm kinh sợ.
Nhẹ giọng khụ khụ, không biết nên nói cái gì. Xoay người rời đi.
Lão Đại ơi lão Đại! Lần này đùa quá lố rồi! Nếu để Dương Tiễn biết,
Quỳnh Hoa Tiên Tử sớm không nhớ rõ hắn là ai, vậy hắn có thể nổi điên
phá hủy Địa phủ hay không?
…
“Lão Đại!”
Tiểu Vũ đi vào thư phòng, nhìn thấy Lưu Quang thích ý nằm trên sô pha
phơi nắng mặt trời. Không khỏi vui vẻ tiến lên, ôm hắn giống con mèo nhỏ,
ở trong lòng hắn cọ cọ.
Lưu Quang bị hành động này chọc cười, tay với qua sờ sờ đầu nàng nói:
“Nói đi, lại gây chuyện gì ?”
Tiểu Vũ bất mãn ngẩng đầu, đảo cặp mắt trắng dã.
“Không phải gây chuyện! Ta có việc hỏi chàng. Thời điểm ta bị nhốt ở
sông Vong Xuyên, có phải đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết hay
không?”
Lưu Quang ngồi dậy, giả ngây giả dại nói: “Không có. Không phát sinh
chuyện gì.”
“Sao có thể không có việc gì!” Vẻ mặt Tiểu Vũ không tin. “Nước sông
Vong Xuyên sinh sôi không ngừng, ta được cứu ra thế nào? Ta mơ hồ nhớ
được hình như là vài người cùng nhau thực hiện pháp thuật, sau đó lão Đại
đem ta và Tiểu Cẩn cứu lên bờ. Thật sự kỳ quái! Không phải ông chú Thiên