Nếu đối phương không phải là Nhị Lang thần quân Dương Tiễn, Lưu
Quang thật cho là người này không phải là bị quỷ nhập thân. Chỉ là cẩn
thận ngẫm lại, sẽ hiểu ý tứ mấy chữ hắn nói.
Chu miệng, Lưu Quang tức giận trợn trắng mắt.
“Tạ cái rắm! Ngươi có bị bệnh không!”
Tiếng nói vừa dứt, vội vàng cất bước đi tới hướng Tiểu Vũ. Mẹ nó chứ!
Thật là không chịu nổi. Kẻ địch trời sanh lộ ra bộ dáng cảm kích hắn, để
cho hắn cả người không thoải mái! So sánh mà nói, hắn tình nguyện cùng
Dương Tiễn lấy ra Tam Tiên Lưỡng Đạo cùng hắn đánh một trận.
Còn cám ơn? Cảm tạ khỉ mốc! Hắn cũng chỉ là đã trải qua cái loại cảm
giác gặp mà không quen biết rất đau đó, thuận miệng nhắc nhở hắn một cái
mà thôi. Trương ra bộ dáng này với hắn làm gì? Ghê tởm chết người.
Tiểu Vũ thấy Lưu Quang đi tới, sắc mặt có chút cảm thấy khó xử.
Không khỏi cười hì hì ôm cánh tay của hắn, cười điềm nhiên nói: “Ta biết
ngay lão Đại nhà chúng ta là tốt nhất!”
Lưu Quang bị chọc cười, miễn cưỡng nói: “Con mắt nào của nàng nhìn
thấy ta tốt? Ánh mắt nàng có vấn đề sao? Có thể đi sắm cặp mắt kiếng rồi.”
Tiểu Vũ biết Lưu Quang là người chết vì sĩ diện, đặc biệt là ở trước mặt
kẻ thù của chính mình. Để cho hắn thừa nhận mình tốt bụng nhắc nhở, so
với cho hắn đi tìm chết còn khó khăn hơn. Cho nên nàng cũng lười vạch
trần, dù sao chính nàng biết là tốt rồi.
“Ánh mắt của ta một chút vấn đề cũng không có! Bằng không sao lại có
thể tìm được lão Đại tốt như vậy làm tình nhân!”
Lưu Quang không nói gì cười cười, được rồi, hắn thừa nhận, hắn lại
thua. Người đời nói vỏ quýt dầy có móng tay nhọn, hôm nay cuối cùng hắn
đã hiểu rõ ràng những lời này rồi.
………………………………..
Ba người đi tới bên Cầu Nại Hà, Tiểu Vũ đưa tay chỉ người áo trắng
đứng ở đối diện bờ Cầu Nại Hà. Dương Tiễn lắc mình một cái liền vọt tới.
Tiểu Vũ cũng muốn theo sau, bị Lưu Quang ngăn lại lắc đầu một cái.
Dương Tiễn đi tới bờ Cầu Nại Hà, cách nơi bóng dáng màu trắng kia
không xa. Cảm giác như là một cảnh trong mơ, sợ chính mình đưa tay đến