tim không có phổi. Tiểu Vũ nhà chúng ta chính là tâm địa quá thiện lương,
không thể nhìn bộ dạng đáng thương của người khác. Ta chỉ có thể nói
nàng thật sự là quá đơn thuần, có vài phần không biết những người này
chính là mặt người dạ thú, bề ngoài ra vẻ đạo mạo, một bộ dáng Tiểu Nam
Nhân thuần tính. Kì thật trong xương rất bẩn thỉu, chuyên làm chuyện hèn
hạ vô sĩ.”
Đối với sự chê cười của Lưu Quang, Dương Tiễn lựa chọn tự động im
lặng. Dù sao đây cũng là địa bàn của Lưu Quang, hơn nữa hắn vẫn có
chuyện cầu hắn, phàm là có thể nhịn được thì nhịn.
Thí nghiệm chứng minh, Dương Tiễn lựa chọn trầm mặc là chính xác.
Lưu Quang thấy hắn không nói, cũng lười giễu cợt. Mắt thấy xuyên qua
hành lang, sắp đến hậu hoa viên rồi. Lưu Quang chợt nghĩ tới điều gì, nhẹ
nhàng ho khan một cái, giống như tùy ý nói: “Bạch Nhược là Quỳnh Hoa
tiên tử chuyển thế, trãi qua tình kiếp ba đời, Đai Triệt Đại Ngộ, sau đó mới
có thể trở về làm tiên, trở lại Thiên Đình. Đời thứ nhất của nàng ta liền giúp
đem nàng mang về Địa Phủ, mặc dù sửa lại mệnh, nhưng cũng không thể
làm trí nhớ của nàng trở về. Ngươi đến gặp mặt nàng, tốt nhất là chuẩn bị
tâm tư một chút.”
Dương Tiễn chợt dừng bước, nghiêng mặt sang bên nhìn chằm chằm
Lưu Quang.
Lưu Quang bị hắn nhìn chằm chằm có chút cảm thấy khó xử, nhăn mày
lại tức giận quát: “Làm gì! Chưa từng thấy ai đẹp trai sao!”
“Ngươi thay đổi.”
Dương Tiễn nhàn nhạt nói ra ba chữ, khóe miệng nâng lên nụ cười yếu
ớt như có như không. Mới vừa rồi Lưu Quang nói những lời đó, rất rõ ràng
là có tâm nhắc nhở hắn. Sợ hắn sau khi nhìn thấy người yêu, đối phương
cũng không nhớ hắn là ai, hắn sẽ không chịu nổii đã kích. A! Là bởi vì nha
đầu váy hồng đó sao? Bởi vì hiểu rõ cảm giác bị lãng quên, biết gặp mặt
mà không nhớ ra rất thống khổ, cho nên mới tốt bụng mà nhắc nhở.
Lưu Quang còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ ba cái chữ kia, liền nghe
Dương Tiễn lại mở miệng lạnh nhạt nói.
“Cám ơn!”