ngớ ngẩn. Muốn gặp tỷ tỷ của ta cứ việc nói thẳng, có gì phải thẹn thùng
ngượng ngùng. Các ngươi nha, chính là trời sinh một đôi. Là duyên phận
trời định, trốn cũng trốn không xong. Sợ hãi rụt rè, do do dự dự, sợ đông sợ
tây như vậy, không bằng cứ yên tâm lớn mật mà yêu. Trời có sụp xuống,
tiểu Thanh ta sẽ chống thay các ngươi, nhanh chóng hành động đi!”
Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói một mạch, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc
của Hứa Tiên, két một tiếng, đẩy cửa ra.
Dù sao nàng cũng không nguyện làm bóng đèn, không bằng ra đường đi
dạo. Tâm vừa động, quay người lại, biến trở về bộ dáng vốn dĩ của mình.
….
“Bắt kẻ trộm! Mau bắt kẻ trộm! Hắn trộm túi tiền của ta!”
Vừa đi đến chợ náo nhiệt, chợt nghe một tiếng thét chói tai. Lỗ tai Tiểu
Vũ giương lên, ôi a, kẻ trộm ở cổ đại đúng là không có kỹ thuật. Trộm túi
tiền cũng để cho người ta phát hiện, còn bây giờ, chỉ một nhát dao, ra tay
chỉ chú ý đến nhanh, độc, chuẩn! Hết thảy trong lúc bất tri bất giác mà
xong việc!
Trong óc mặc dù nghĩ như vậy, nhưng còn muốn phát huy tinh thần tốt
đẹp giúp người làm niềm vui. Ngay khi kẻ trộm kia va vào nàng, ngón tay
liền búng một cái, “Lão Đại, cho chàng cơ hội biểu hiện?”
Thèm vào ~
Lưu Quang khinh thường, tựa hồ là lười quản chuyện bình thường này.
Tiểu Vũ thấy đồng chí tiểu Quang lại nhiễm cái tính trẻ con này, không
khỏi tươi cười như mẹ hiền, chuẩn bị trấn an hai câu.
Chợt, một đạo bóng dáng bay qua đỉnh đầu hai người, đứng thẳng trước
người Tiểu Vũ và Lưu Quang, ngăn cản đường đi của kẻ trộm kia.
“A di đà Phật! Thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
Tiểu Vũ và Lưu Quang đều sửng sốt. Hòa thượng?
Kẻ trộm kia ngừng bước, ngước mắt nhìn lại, trên mặt tràn đầy thần sắc
lo lắng.
“Mau cút ngay cho ta, lão già ngu ngốc!”
Lão hòa thượng một tay chắp trước ngực, có chút lễ phép cúi đầu, mới
thảnh thơi nói: “Thí chủ, thiện ác chỉ tồn tại trong một ý niệm. Nhớ là