Lão đạo sĩ bị nói như vậy, sắc mặt khẽ biến thành đỏ. Giơ kiếm gỗ lên
chỉ hướng Tiểu Vũ.
“Tiểu nha đầu ngươi nói xằng nói bậy gì đấy! Mau rời khỏi đây! Không
nên ở chỗ này gây chuyện.”
Chậc chậc chậc, mỗ Vũ rất bất đắc dĩ lắc đầu.
“Lão già ~ những lời này ngươi nên nói với chính ngươi mới đúng. Nơi
này không phải là nơi ngươi đến gây chuyện, nhanh chóng mang tiểu đồ đệ
đáng yêu rời đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng ~”
Lão, lão già!?
Lão đạo sĩ bị những lời này của Tiểu Vũ mà giận đến đỏ mặt. Lão già
cái gì! Năm nay hắn mới chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi, theo như cấp bậc
mà nói, nhiều lắm cũng xem như cấp bậc đại thúc, làm sao có thể dùng đến
hai chữ lão già! Ặc, đợi đã nào…! Đây không phải là trọng điểm.
“Đã khăng khăng một mực như vậy, thì đừng trách bần đạo không khách
khí!” Lão đạo sĩ trả lời liền chuẩn bị vung tay.
Chợt, bên trong Bạch phủ truyền ra một tiếng gào thét tê tâm liệt phế.
Con ngươi của Tiểu Vũ co rụt lại, thầm kêu không tốt! Âm thanh này là của
Bạch Tố Trinh, hình như rất thống khổ.
Lão đạo sĩ liền mỉm cười. Cảm thấy cơ hội không thể để mất lần nữa,
lúc này ra lệnh cho tiểu đạo đồng phụ trách ngăn Lưu Quang và Tiểu Vũ
lại, còn mình thì lấy ra pháp khí chuẩn bị xông vào trong phủ.
Tiểu Vũ kinh ngạc, trên TV không phải nói Bạch Tố Trinh rất lợi hại
sao? Uống rượu hùng hoàng mới hiện nguyên hình, bột hùng hoàng này
cũng không thể làm cho nàng bị như vậy chứ?
Mỗ Vũ vẫn còn đang hết sức buồn bực, một cánh tay đã ôm vai nàng.
Một tay kia của Lưu Quang đỡ trên cổ vặn vẹo uốn éo: “Lúc này cũng
không thể phân thân ~ già thì để ta đối phó, nhỏ thì giao cho nàng đi dạy dỗ
một chút.”
Tiếng nói vừa dứt bóng dáng liến biến mất không thấy. Trong chớp mắt
xuất hiện ở trước mặt lão đạo sĩ, giương mắt nhìn vẻ mặt của lão đạo sĩ,
không lo lắng mà ngăn cản đường đi của lão.