trước đã tập luyện một phen.
Tiểu Vũ ở trong phòng, Thải Lam cùng Bạch Nhược mới từ Thiên Đình
chạy tới, giúp Tiểu Vũ trang điểm. Tiểu Vũ giãy giụa không có hiệu quả, để
cho nàng bôi hết một tầng lại một tầng trên mặt mình. Nhàm chán hết sức,
há mồm hỏi: “Bạch Nhược, sao con mắt thứ ba không đi cùng với ngươi?”
Con mắt thứ ba trong miệng Tiểu Vũ nói tới ai, tin tưởng trong lòng mọi
người đều biết rõ. Bạch Nhược nghe cũng không tức giận, mỉm cười nói:
“Chàng muốn bảo vệ Thiên đế cùng Vương Mẫu an toàn, nên phải theo
chân bọn họ đến đây.”
Thải Lam ở một bên bận rộn không ngừng nghe lời này, theo bản năng
bật thốt lên: “Anh ta còn cần hắn bảo vệ? Nếu như thực xảy ra chuyện, ta
thấy là anh ta bảo vệ hắn.”
Một câu điên cuồng này, nhất thời khiến không khí cứng ngắc. Tiểu Vũ
cười đến nghẹn, nghĩ thầm, ta nói lão công người ta là con mắt thứ ba, đã
có chút cảm thấy quá mức. Mẹ chồng ngược lại uy vũ hơn, một câu nói
đem người ta cách chức không đáng giá một đồng.
Ặc. . . . . . Thải Lam dừng động tác trong tay lại, chợt nghĩ đến. Cảm
giác lời nói của mình có hơi quá, vội vàng hướng Bạch Nhược cười nịnh
nọt mà nói: “Thật ra thì tiểu tử Dương Tiễn này cũng thật không tệ. Trừ
tính tình không tốt, hơi bướng bỉnh một chút, dáng dấp so với Quang nhi
nhà ta kém một chút, kỳ thật là cũng được.”
Phì! Cuối cùng Tiểu Vũ nhịn không được cười ra tiếng. Vị mẹ chồng
nhà nàng thật mới lạ, không giải thích thì thôi, giải thích xong khuôn mặt
nhỏ nhắn của Bạch Nhược cũng tối một nửa.
“Á, ta thấy sắp đến giờ rồi, anh trai cùng chị dâu cũng sắp đến. Mau
xem lại tóc, chuẩn bị đi ra ngoài rồi…!”
Thải Lam kịp thời đổi chủ đề, bảo Bạch Nhược bới tóc cho Tiểu Vũ.
Bạch Nhược cũng biết rõ đạo lý, không nói thêm gì, với tay búi tóc.
. . . . . . . .
Thiên đế cùng Vương Mẫu chạy tới Địa phủ thì tất cả đều chuẩn bị sẵn
sàng. Cô Diễm cùng Thiên đế vừa thấy mặt, liền bắt đầu chê cười. Vương