Lưu Quang học được một số chiêu vô lại, chợt vươn tay hướng bên phải
chỉ lên. Mọi người nhất thời theo dấu tay cùng nhau nhìn lại.
Bởi vì từ trước đến giờ Lưu Quang rất nghiêm túc, chưa bao giờ lừa gạt
người. Hơn nữa căn cứ tính tình ngang ngược càn rỡ, cũng không dễ dàng
nói giỡn. Cho nên lúc này vừa nói “có gì đó”, tự nhiên lừa gạt mọi người
như rơi vào trong sương mù, không một chút hoài nghi. Mà đúng lúc này,
Lưu Quang ra tay nhanh như chớp, vào lúc Thiên đế hoàn toàn hết sức mê
man, nhanh chóng bứt một chùm râu của hắn. Động tác như nước chảy,
không chút nào chần chừ.
Đại khái là do thủ pháp quá tốt, cho đến khi Thiên đế bởi vì không có
nhìn thấy cái gì “có gì đó” mà quay về thì chỉ cảm thấy chỗ dưới cằm một
hồi ngứa ngáy, sau đó tiện tay sờ sờ, không phát hiện bất kỳ điểm bất
thường nào.
Lúc này Lưu Quang đã trở lại bên cạnh Tiểu Vũ, rất là đắc ý quơ quơ
“Sính lễ” trong tay. Chọc người nào đó một hồi không nói gì.
Thì ra lão Đại cũng có mặt đó nha?
. . . . . . .
Một chút nhạc đệm vừa qua, Tiểu Thôi nhìn thấy mọi người còn vướn
trong sự kiện” có gì đó” trong miệng Lưu Quang, không khỏi lớn tiếng ho
khan một cái, sau đó gọi về sự chú ý của mọi người, mới tiếp chủ trì hôn lễ.
Đem hai tờ tờ giấy chia ra đưa cho Lưu Quang cùng Tiểu Vũ, nhỏ giọng
nói: “Dựa theo phía trên này học một lần là được rồi. Lão Đại, ngươi
trước.”
Lưu Quang không rõ chân tướng, nhưng phối hợp nhận lấy tờ giấy, bắt
đầu đọc chậm:
Ta, Lưu Quang, trịnh trọng thề, lấy danh nghĩa Thiên đế tiếp nhận Tiểu
Vũ trở thành thê tử của ta, kể từ hôm nay, bất luận họa phúc, giàu nghèo thế
nào, bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng yêu nàng, tôn kính nàng, quý trọng
nàng, đến chết cũng không đổi.
Lưu Quang đọc xong, thâm tình nhìn về phía Tiểu Vũ. Mà Tiểu Vũ vẫn
vì chuyện râu kia mà có chút rối rắm. Vốn nghĩ nghịch ngợm lão Đại một