Lưu Quang nhìn chằm chằm Lâm Tâm Nhi, ánh mắt lóe lên, cuối cùng
buông cánh tay của cô ra.
Lúc này Tiểu Vũ cũng đi tới, nghe lời nói đó của Lâm Tâm Nhi, có chút
không hiểu.
“Có ý tứ gì? Ngươi nói không thể quay về là có ý gì? Thương thế của
ngươi, Lục Tử Ngôn nói không có nặng như vậy, nên còn có thể cứu được
mà. Nhanh một chút trở lại trong thân thể đi.”
Lâm Tâm Nhi lắc đầu một cái, cảm kích ngắm nhìn Tiểu Vũ cùng Lưu
Quang. “Các người đều là người tốt, cho nên hãy giúp đỡ tôi một chút được
không?”
Lưu Quang không nói gì, Tiểu Vũ nhanh miệng, “Muốn chúng ta giúp gì
cho ngươi?”
“Bây giờ Lục Tử Ngôn còn chưa biết chuyện hồn phách tôi rời khỏi thân
thể, cho nên tôi muốn các người nói dối giúp tôi. Nói là các người không
đành lòng thấy hắn một thân một mình, để hồn phách tôi tạm thời rời thân
thể cùng anh ấy gặp nhau. Tôi biết các người đáp ứng cho anh ấy thời gian
bảy đêm, nếu như có thể, hãy để cho tôi gặp anh ấy, được không? Tôi đã
đồng ý với Lục Tử Ngôn, bảy ngày sau sẽ trở thành cô dâu của anh ấy, tôi
biết rõ là xa vời, nhưng tôi thật sự muốn thực hiện nguyện vọng này, van
cầu các người, để cho chúng tôi cưới nhau đi, được không?”
Tiểu Vũ giống như là đã hiểu ra cái gì, trong một lúc đã hồng vành mắt.
Thì ra thứ Lục Tử Ngôn muốn bảo vệ, đã sớm không tồn tại. Mà Lâm
Tâm Nhi cũng muốn bảo vệ Lục Tử Ngôn, cho nên mới phải gượng chống
đỡ, mới có thể tìm bọn họ nhờ giúp một tay.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Lưu Quang nhàn nhạt mở miệng. Dắt lấy tay Tiểu Vũ, nắm chặt trong
chính tay mình.
“Cám ơn.”
Lâm Tâm Nhi cười rời đi, trở lại phòng bệnh nàng ở cùng Lục Tử Ngôn.
Lục Tử Ngôn giương mắt mà nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên, cô tiến lên nhẹ
nhàng ôm lấy cậu ta. Nói với cậu ta, cô không sao, chẳng qua là thấy quá
nhớ cậu ta, hồn phách tạm thời rời thân thể mà thôi.