Lâm Tâm Nhi nghe vậy có chút bật cười. Lục Tử Ngôn chính là dạng
người đàng hoàng như thế, nói dối liên tục mà lại kém cỏi như vậy. Trước
tai nạn xe cộ anh vẫn cùng cô ở chung một chỗ, làm sao có thể kết giao bạn
bè có phép thuật? Hơn nữa sau tai nạn, cả hai vẫn ở vào trạng thái hôn mê,
bạn bè của anh sao có thể đi tới nơi này?
Lâm Tâm Nhi biết điều không đi vạch trần những lời nói dối này. Tựa
hồ chính là lần đầu tiên gặp mặt, mỉm cười chào hỏi Lưu Quang cùng Tiểu
Vũ.
Lưu Quang cùng Tiểu Vũ hiểu đạo lý trong đó, vẫn gật đầu một cái giữ
vững trầm mặc.
Tiểu Vũ mở trừng hai mắt, tiến lên nắm tay Lâm Tâm Nhi. Giống như
bạn tốt nhiều năm không gặp, mở miệng cười nói: “Thì ra cô chính là người
trong lòng của Lục Tử Ngôn. Thật là nghe danh không bằng gặp mặt. Bởi
vì bình thường chúng ta không thích cùng người ngoài tiếp xúc, cho nên
không để anh ấy nói cho cô biết sự hiện hữu của chúng tôi. Thật là ngượng
ngùng. Chỉ là Lục Tử Ngôn cơ hồ mỗi lần gặp chúng tôi cũng đều đề cập
đến cô, anh ấy thật rất yêu thương cô.”
Tiểu Vũ nói những lời này, khiến Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi đều
ngẩn ra. Sau lại hiểu đây là đang vì bọn họ mà giải vây. Không khỏi cười
cười, có chút xấu hổ.
Tiểu Vũ đi tới bên cạnh Lưu Quang, thân mật nắm cổ tay của hắn. Vẫn
giới thiệu: “Tâm Nhi không biết chúng tôi, tôi liền tự giới thiệu mình vậy.
Tôi tên là Tiểu Vũ, đây là cấp trên kiêm lão công của tôi, Lưu Quang! Lại
nói chúng tôi sẽ làm pháp thuật, thật ra thì cũng chính là thích nghiên cứu
các loại đồ vật thần quái. Cũng tỷ như các người bây giờ, chúng ta liền nhìn
thấy. Các người thì sao? Nói một chút tình huống của mình cho chúng tôi
đi? Công tác gì cũng không cần nói, nghe nói bốn ngày sau các người muốn
kết hôn phải không? Có nghĩ tới sau khi kết hôn đi đâu hưởng tuần trăng
mật hay không………..?”
Lục Tử Ngôn có chút xấu hổ sờ sờ đầu, mở miệng nói: “Cái này chúng
tôi đã sớm thương lượng qua rồi. Chúng tôi vốn định sau khi kết hôn, liền
tạm thời buông công việc trên tay, đi ra ngoài du lịch một phen. Tâm Nhi