vẫn muốn đi Venice, cho nên trạm thứ nhất chúng tôi liền đi đến đó. Sau đó
phải đi Nhật Bản ngắm Hoa Anh Đào, đi Provence nhìn hoa
Lavender……………..”
Lục Tử Ngôn vui vẻ nói, Lâm Tâm Nhi đang ở một bên mỉm cười lắng
nghe, thỉnh thoảng nhớ tới cái gì hoặc là Lục Tử Ngôn nói bỏ sót, cô liền
cao hứng chen và đôi câu.
Lúc này hai người đã sớm quên mình đang ở phương nào, bọn họ gặp gỡ
qua cái gì. Quên bọn họ hiện tại cũng là hồn phách, thân thể của bọn họ còn
nằm ở trên giường bệnh, dựa vào dương khí để duy trì. Bọn họ vừa cười
vừa nói, có vẻ vui vẻ như vậy.
Tiểu Vũ cũng ở bên cạnh nghe liền cười, cười cười mà lỗ mũi đau xót,
rất vô dụng cúi đầu. Nắm cánh tay Lưu Quang gắt gao níu lấy ống tay áo
của hắn. Lưu Quang hiểu được, nói một tiếng, ôm chầm lấy nàng. Cắt đứt
sự vui vẻ của hai người, giống như trêu nói: “Tốt lắm, chúng ta sẽ không
quấy rầy thời gian vợ chồng son các ngươi ở cùng một chổ, vợ chồng
chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, các ngươi tiếp tục nói chyện.”
Lưu Quang nói xong, ôm chầm hông của Tiểu Vũ đi ra ngoài, từ bệ cửa
sổ nơi này nhảy xuống.
Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi ở phòng bệnh trên tầng thứ ba
mươi của bệnh viện, từ nơi này nhảy xuống, người bình thường đã sớm mất
mạng. Nhưng hắn nhìn bệ cửa sổ nơi Lưu Quang cùng Tiểu Vũ vừa biến
mất, không có một người mở miệng nói ra vấn đề này.
Giống như trong chỗ u minh tự có qui tắc riêng, hai người chỉ cần ai
cũng không phá đi, như vậy mà có thể xem như tất cả đều không xảy ra.
Trầm mặc chốc lát, Lục Tử Ngôn tiếp tục đề tài mới vừa rồi, hỏi bọn họ
còn muốn cùng nhau đến đâu. Nói xong liền cúi đầu, nước mắt từ trên mặt
chảy xuống.
Lâm Tâm Nhi đưa tay lau gò má Lục Tử Ngôn, đầu tựa vào trên vai của
anh, lẳng lặng ôm nhau.
Nhẹ nhàng hát ra một ca khúc cô thích nhất:
‘Yêu thật là dũng cảm, tin tưởng sẽ ở cùng nhau. Trong biển người chật
chội em có thể cảm giác được anh, đặt ở trong lòng bàn tay em, biết anh