“Thử không dùng mắt để nhìn, mà dụng tâm lắng nghe đi. Thế giới này,
mỗi một ngày đều có người chết đi, mà mỗi một ngày cũng có người được
sinh ra. Sinh Lão Bệnh Tử là ứng hữu tuần hoàn, mỗi người đều có vận
mệnh của riêng mình. Không nên tin rằng người tốt sẽ sống không lâu, tai
họa do trời định. Phải tin tưởng thiện hữu thiện báo! Ta hiểu nàng cho là
thế giới này đối với Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi như vậy là không công
bằng, rõ ràng không làm sai điều gì lại còn đánh mất tánh mạng. Nhưng
nàng suy nghĩ cẩn thận một chút, hai người bọn họ thật ra thì cũng không bi
ai.”
Tiểu Vũ đem tay Lưu Quang từ trên mắt bỏ xuống, cặp mắt ửng hồng
nghi hoặc nhìn Lưu Quang, không hiểu câu hắn nói sau cùng.
Lưu Quang nhìn thấy nghi ngờ của nàng, mỉm cười dịu dàng nói: “Bọn
họ vào lúc cuối cùng không phải đã gặp gỡ chúng ta sao? Người đời thường
nói, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng
ngày cùng tháng cùng năm. Lời thề ấy so với bất kỳ lời thề non hẹn biển
khác gian nan hơn nhiều. Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi có thể chết cùng
một ngày, cũng coi như có kết cục tốt đẹp nhất. Huống chi chúng ta không
phải đã đáp ứng bọn họ, để cho bọn họ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng
trước khi đi rồi sao? Nếu như đổi lại là Tiểu Vũ nàng, nàng còn cảm thấy
tiếc nuối sao?”
Lỗ mũi Tiểu Vũ đau xót, đưa tay qua ôm chặt lấy Lưu Quang.
“Không tiếc nuối. Chỉ cần chàng ở bên cạnh thiếp, vô luận xảy ra
chuyện gì, thiếp đều không cảm thấy sợ hãi.”
Lưu Quang mỉm cười, ôm chặt người trong ngực, vuốt vuốt tóc của
nàng.
“Cho nên, bọn họ vẫn luôn hạnh phúc.”
. . . . . .
Sau khi Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi phát sinh tai nạn xe cộ, trên căn
bản không có người nào tới thăm. Chỉ có cha mẹ Lục Tử Ngôn tới thăm vài
lần, bởi vì cả hai cũng đã xây dựng gia đình của riêng mình, hơn nữa đều
có việc gấp, liền thương lượng mướn vị bảo mẫu tới chăm sóc hai người
bọn họ.