ĐIỆN BIÊN PHỦ - 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM - Trang 208

Hai người gặp nhau tại một chỗ ngoặt của chiến hào. Bauchet đeo khệ nệ
trên lưng một máy ngắm của xạ thủ có đèn chiếu và kính hồng ngoại để bắn
đêm. Dubois vác giúp hòm ắc-quy. Ông tỳ súng vào bệ ngắm và nhích mũi
súng ra bờ hào, nói một cách bình thản :

- Tôi không nghĩ rằng người ta có thể chịu được nhiều quả đạn như vậy
mà không phát điên. Đúng là đạn rơi liên tục và tôi không điên …

Một tiếng rít lớn dần, lớn dần, vang vọng cả khoảng không gian gần kề. Rồi
tiếng rít trở thành tiếng rú, chuyển đổi giọng để vang to mãi, được trợ lực
bởi không khí bị dồn ép, dày đặc như tiếng vang của thác lũ. Bauchet lại
nhảy vào chiến hào. Quả đạn pháo nổ ngay chỗ anh vừa đứng. Anh làu bàu
:

- Nó rơi không xa. Mình còn nghe thấy những tiếng vang …

Bertin Dubois hỏi :

- Cậu có nhận xét là lỗ tai đã học được cách phân biệt những tiếng động ?
Những ngày đầu, nghe thấy tiếng rít của quả đạn nào mình cũng cúi đầu
chào. Bây giờ, mình đã phân biệt được những quả rơi trúng mõm ..
- Đúng vậy. MÌnh vừa biết , chính mình cũng không phân biệt được những
quả rơi quá xa hoặc quá gần nữa,

Bauchet không phải là người duy nhất. Dần dà, phần lớn những người ở
Điện Biên Phủ có vẻ như không bị tác động nhiều lắm trước những loạt đạn
đang không ngừng cày xới đất. Đôi lúc, họ cũng tạm lơi lỏng công việc để
tìm một nơi ẩn nấp, nhưng phần lớn thời gian bắn pháo họ chỉ cúi đầu
xuống để tránh né. Tuy nhiên, họ cũng cố thu xếp để không bao giờ phải
đứng quá xa chiến hào khi làm việc ngoài trời.

Bauchet tiếp tục nói với Dubois :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.